4.
Bữa sáng kết thúc vội vàng.
Anan
Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, ý tứ trong lời nói là: "Phải làm một người vợ dịu dàng chu đáo, học hỏi thêm những điều dạy trong lớp danh giá mẹ đăng ký cho con."
Tôi khẽ ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn người nào đó đang nghe lén.
Trong lớp danh giá mẹ tôi đăng ký cho tôi có dạy: "Trước khi chồng đi làm phải hôn anh ấy một nụ hôn yêu thương."
Để trừng phạt trò hề buổi sáng của anh ta, tôi cố ý bỏ qua điều này, tiễn anh ta ra cửa, ngọt ngào nói: "Chồng ơi, đi sớm về sớm nhé, em ở nhà đợi anh."
Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt kia mặt không cảm xúc nói một câu: "Lớp danh giá của em đóng tiền uổng phí rồi à?"
Trong lòng lại nghĩ: [Hây, nội dung học của vợ anh biết hết rồi, phúc lợi của chồng không thể thiếu cái nào, ồ ồ nụ hôn chào buổi sáng hôm nay còn nợ, ghi lại trước, đợi vợ vui vẻ rồi tính.]
[Nụ hôn chào buổi sáng +1]
Tôi đảo mắt, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh ta.
Anh ta nhướng mí mắt.
Trong lòng lại gào thét: [A a a a a a, vợ hôn anh rồi kìa, vui quá vui quá, muốn xoay vòng vòng nhấc bổng lên quá! Không được, bây giờ mình là hình tượng tổng tài bá đạo kết hôn thương mại, không thể sụp đổ.]
[Ừm, có nên nhắc vợ lau sạch khóe miệng không nhỉ.]
Đi đi, tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi.
Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt, sao lắm trò vậy, không mệt sao?
Tôi lau khóe miệng.
5.
Nhìn theo xe anh ta đi khuất, tôi lái chiếc Maserati ra ngoài.
Mẹ chồng hẹn đi mua sắm, không thể từ chối.
Phụ nữ đi mua sắm, chính là mua từ sáng đến tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất nhiên, mẹ chồng chu đáo của tôi chỉ mua đến trưa.
Bà ấy nhận lấy một túi đồ từ tay quản gia đưa cho tôi.
Tôi tưởng là bảo vật gia truyền quý giá gì đó, hớn hở mở túi ra, dù sao bảo vật gia truyền của người giàu nhất thành phố cũng không đơn giản.
Bà ấy đột nhiên nói một câu: "Hân Hân à, đây là cơm trưa mẹ chuẩn bị cho con và A Trình, con mang đến công ty cho nó ăn cùng đi."
Mặt tôi cười tươi rói, trong lòng chửi thầm: [Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này không có bà ấy thì không có cơm ăn à? Thiệt tình.]
Tôi bực bội đến sảnh lớn tòa nhà Úc thị, lễ tân không nhận ra tôi, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp cũng không cho tôi vào.
Tôi khâm phục tinh thần làm việc của cô ấy.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho trợ lý Vu Hựu của chồng tôi.
Ra ngoài phải giữ hình tượng của tôi, thế là tôi dịu dàng hỏi: "Trợ lý Vu à, tổng giám đốc của các anh có ở đó không? Tôi mang cơm trưa đến cho anh ấy đây."
Trợ lý Vu giật mình, thầm khen tôi hiền thục, trả lời: "Tổng giám đốc đang họp, phu nhân đợi một chút, tôi xuống đón cô."
Chưa đầy mười phút sau, Vu Hựu đã xuống lầu đưa tôi lên thang máy tổng tài, hòa nhã đưa tôi vào văn phòng tổng giám đốc.
Vừa ngồi xuống một lát, bên tai đã vang lên tiếng lải nhải: [Nhớ vợ quá, quả nhiên người già nói đúng, một ngày không gặp như cách ba thu, xa vợ được ba tiếng rồi, nhớ vợ.]
Tôi thầm nghĩ: "Người già nói là ba thu, anh thì là ba tiếng."
Anh ta đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lạnh lùng: "Em đến đây làm gì, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?"
Bên tai lại vang lên: [Hôm qua mới tân hôn, vợ chắc mệt lắm. Cảm động quá, vợ mệt như vậy còn mang cơm đến cho anh, yêu vợ quá!]
Anh tưởng tôi muốn đến lắm à, nhưng thấy anh biết điều như vậy... thôi vậy.
Tôi cười tít mắt, ngọt ngào khoác tay anh ta: "Chồng ơi, em đến mang cơm trưa cho anh nè."
Anh ta cụp mắt ừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn bàn tay tôi đang ôm tay anh ta: "Lần sau đừng bận rộn như vậy nữa."
Trong lòng vui sướng, hận không thể khoe khoang: [Yeah, anh muốn đăng lên vòng bạn bè, chói mù mắt lũ FA kia.]
Tôi cười nhẹ, nhích người: "Không được, chồng thích ăn thì lần sau em lại đến."
Vu Hựu ở ngoài cửa run rẩy người, chu đáo đóng cửa lại.