Ăn cơm xong, tôi biết được từ bạn bè là gã chồng c.h.ế.t tiệt của tôi đã đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: "Cơm vợ nấu ngon quá. jpg"
Đồ kiêu ngạo.
Cũng không uổng công anh ta cưới được một người vợ xinh đẹp hào phóng lại tao nhã hiền thục như tôi.
6.
Về đến nhà, tôi lười biếng nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy, ánh hoàng hôn đã leo lên khung cửa sổ.
Tôi lười biếng duỗi eo, dây áo ngủ trượt xuống vai.
Cửa mở ra, giọng nói của người đàn ông đều đều, mặt mày cau có: "Dậy chưa? Chuẩn bị ăn tối rồi, bà vợ lười."
Trong lòng lại gào thét: [Hi hi, bà vợ lười của anh.]
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh ta, bà vợ cái khỉ gì, rõ ràng là tiên nữ. Tôi không trả lời anh ta, anh ta quay đầu nhìn sang.
Tiếng ồn ào khiến đầu tôi đau nhức: [Vai vợ trắng quá, muốn cắn một cái, mình có quá đáng không nhỉ.]
Tôi chỉnh lại quần áo, đi nhanh đến đóng sầm cửa lại, nhốt anh ta ở bên ngoài.
Ồn ào c.h.ế.t đi được.
Đến phòng ăn, ánh nến lung linh chiếu vào mặt tôi.
Tôi hỏi anh ta: "Ai làm vậy?"
Anh ta nhíu mày: "Đương nhiên là anh, chẳng lẽ là em, bà vợ lười."
Thực chất trong lòng lại nghĩ: [Anh thích bà vợ lười, bà vợ lười tốt mà, không ai tranh giành ha ha ha ha.]
Tôi nhịn, miệng anh ta không thể ngọt ngào hơn sao?
Tôi cắt miếng bò bít tết, ăn hai miếng đã không còn thèm ăn nữa, trà chiều ăn no quá rồi. Tôi nhìn chằm chằm người nào đó sắp ăn xong, ân cần hỏi: "Chồng ăn no chưa? Chưa no thì em đưa phần của em cho anh."
Người nào đó vừa chê bai vừa nhận lấy: "Dạ dày nhỏ quá."
[A a a a a, yêu vợ quá, sao cô ấy có thể tốt như vậy chứ. Nhưng mà, anh nhớ hồi cấp ba vợ một bữa có thể ăn hết ba phần bò bít tết mà, sao bây giờ dạ dày nhỏ vậy?]
C.h.ế.t đi, tôi cười với anh ta, nhưng ý cười không đến đáy mắt: "..."
[Không đúng, có phải anh làm không ngon không?]
Giọng nói của anh ta vừa trầm vừa khàn: "Không ngon sao?"
Tôi chống cằm: "Cảm ơn chồng đã làm món bò bít tết ngon như vậy cho em, nhưng em lỡ ăn no trà chiều rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Ồ, hóa ra vợ không phải yêu anh mới cho anh, hóa ra anh là thùng rác.]
Anh ta cụp đầu xuống, mặt ủ rũ cắt miếng bò bít tết.
Tôi thầm nghĩ: [Anh biết là tốt rồi.]
7.
Lại qua vài tuần, hai chúng tôi về nhà mẹ đẻ.
Tôi nhìn hàng dài hộp quà trong cốp xe, nhướng mày: "Chồng ơi, có phải nhiều quá không?"
Người nào đó huých tôi một cái: "Không nhiều, anh phải nói cho mẹ vợ biết, em không yêu bà ấy."
?
[Hây, mang về cho nhà mẹ vợ thì sao mà nhiều được, anh còn thấy ít ấy chứ.]
Hai chúng tôi ngồi vào hàng ghế sau, cách nhau một khoảng lớn.
Anh ta đột nhiên đưa điện thoại cho tôi, tin nhắn WeChat của người có tên mẹ vợ: "Tiểu Trình à, dạo này Hân Hân đối xử với con thế nào?"
Khóe miệng tôi giật giật, mẹ tôi rốt cuộc không yên tâm về tôi đến mức nào vậy? Bây giờ tôi dịu dàng lắm rồi mà.
Tôi gõ từng chữ lên màn hình trước mặt anh ta: "Hân Hân dịu dàng lắm, đối xử với con cũng rất tốt."
Tôi hài lòng cực kỳ, đưa điện thoại cho anh ta.
Anh ta nắm lấy tay tôi hừ một tiếng.
Trong lòng buồn bực: [Sao vợ không thưởng cho anh, tức quá, hừ.]
Tôi thầm chê: [C.h.ế.t vì sĩ diện.]
Một tiếng "chụt" vang lên, môi tôi lướt qua khóe môi anh ta, không lệch một ly nào, hôn lên môi anh ta.
Không ngờ gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này lại gian xảo như vậy, trực tiếp nghiêng đầu, tôi hôn thẳng lên môi anh ta.
Anan
Còn phát ra một tiếng: "Chụt."
Tài xế phía trước kéo tấm chắn lên, tai tôi đỏ bừng.
[Wow, vợ ngọt quá. Son môi màu đỏ cũng đẹp quá.]
Tôi cười lạnh, b.ắ.n mũi tên lạnh: [Gã đàn ông c.h.ế.t tiệt, là màu hồng đào.]
Xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến nhà mẹ đẻ.
Anh ta xách từng túi lớn túi nhỏ vào nhà, vừa đi vừa liếc xéo tôi: "Nhìn đường đi, mắt mọc trên trời rồi à?"
Tôi giả vờ muốn đá anh ta, mẹ tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.