(Có một chút thay đổi ở chương này ở đoạn tỏ tình của hai bạn, xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này ạ).________"Tao xin lỗi."
Huy vừa đặt quyển sách xuống bàn, nghe thấy thế thì ngạc nhiên nhìn tôi, sau một lúc thì nó vươn tay tới vỗ đầu tôi một cái: "Tự nhiên lại xin lỗi?"
Như thường là tôi sẽ nổi quạu và lèm bèm rồi nhưng bây giờ tôi đang là người đi xin lỗi nó cơ mà, làm thế thì kì quá.
"Mày bị phạt cũng có lỗi của tao mà."
"Tao tự nguyện thôi, lỗi lầm cái gì?" Huy cười, nói như để an ủi tôi, nhưng nhìn nụ cười ngây ngô lạ thường của nó tôi lại càng thấy có lỗi hơn, cảm giác giống như đang... lợi dụng trẻ con?
"Là tự nguyện thì chắc tao nên trả ơn mày chứ nhỉ?" Tôi nói, vừa theo đúng ý nó, lại hợp ý tôi, nếu chỉ cảm ơn bình thường thì tôi sẽ day dứt lắm.
Huy im lặng suy nghĩ một chút, sau cũng đồng ý, nhưng mà vẫn phải đồng ý theo cách riêng của nó cơ: "Trả ơn à, được chứ, vậy thì Xoài muốn chúng ta đi date ở đâu đây?"
Đi date: đi hẹn hò
Thật sự tôi không nghĩ tới trường hợp nó sẽ trả lời thế này. Vừa ngạc nhiên, lại vừa ngượng khiến tôi không biết đáp lại thế nào. Đầu tôi đột nhiên nhớ đến một nơi, nhưng nếu tôi trả lời thế thì khác nào tự nhận chúng tôi đi date thật, trong khi vẫn chưa là gì?
Tôi vẫn còn đang trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì Huy lại liên tục liệt kê những nơi có thể đi chơi, vân vân và mây mây, toàn những chỗ như những cặp đôi khác thường hay tới.
"Bọn mình chỉ là bạn thôi."
Vừa nghe Huy nói, lại kèm theo những suy nghĩ của mình, tôi bất chợt nói ra một câu làm chính bản thân tôi còn bất ngờ vội dừng lại như không tin rằng mình đã nói ra. Huy cũng im lặng nhìn tôi, không còn lải nhải nữa.
Tôi có thể cảm nhận được sự trầm lặng đáng sợ của Huy, cũng thấy tâm trạng của nó đang tụt dốc không phanh. Nó chỉ nói thêm hai chữ "ừ nhỉ" rồi im lặng luôn từ đó cho tới lúc trống tan học kêu lên vẫn không chủ động lên tiếng, tôi cũng cố gắng bắt chuyện nhưng hỏi gì thì Huy trả lời nấy, không hơn không kém, không hề giống với mọi khi làm tôi nhận ra, tôi lỡ lời thật rồi.
"Còn đau bụng không?" Đây là câu đầu tiên Huy chủ động hỏi tôi từ lúc nãy đến giờ, cứ tưởng nó sẽ không thèm nói chuyện với tôi nữa chứ.
Ngơ một chút tôi mới trả lời: "À hết rồi."
"Nói thật không? Nếu vẫn còn đau quá thì tao cõng mày."
Đúng là tôi không nói thật, nhưng với tâm trạng của Huy bây giờ có cho tôi thêm tiền tôi cũng chẳng dám để nó cõng, tất nhiên không phải do tôi sợ nó làm ngã, sẽ không có chuyện nó làm thế đâu, chỉ là bây giờ tôi muốn nhìn mặt Huy, được đi cạnh nó, chứ không phải chỉ có thể nhìn được phía sau, không biết nó đang thế nào, cảm xúc ra sao, tôi không chịu được.
Đứng dưới sảnh của trường, Huy lấy ra từ trong cặp sách một cái ô rồi mở ra, nó cứ giữ yên đó một lúc không di chuyển thì tôi mới sực nhớ ra chuyện hồi sáng tôi đã nhờ nó cho đi chung ô về nhà, tôi bước tới đứng cạnh rồi hai đứa chung một ô, đi thẳng vào làn mưa phía trước.
Tôi và Huy đi cạnh nhau dưới một cái ô, gần nhau là thế nhưng không ai chủ động nói chuyện, sự im lặng giữa hai người hoàn toàn tách biệt với xung quanh.
Cứ như là người lạ, vì lòng tốt mà cho đi chung ô ấy. Tôi không thích việc này, vậy nên đã nói trước, cùng lúc đó Huy cũng gọi tôi:
"Huy."
"Quỳnh Anh."
Hai bọn tôi cùng lúc dừng bước, đồng thời quay sang bên cạnh nhìn đối phương, cuối cùng Huy nhường tôi nói trước.
"Xoài nói trước đi."
Vốn dĩ tôi chỉ định bảo đi vào thư viện ngồi một lát thôi, nhưng đến lúc này tôi lại muốn nói ra những lời tôi cất giữ trong lòng bao lâu nay, nhiều tới nỗi đã tạo thành một vũng nước rất to, có thể nhấn chìm cả một người.
Tôi bắt đầu bằng một câu hỏi: "Mày thấy ánh trăng thế nào?"
Huy nhìn tôi một lát rồi trả lời: "Rất đẹp."
Nghe được cậu trả lời, tôi quay mặt rồi đi về phía trước, Huy cũng đi cùng tôi.
"Vậy chúng ta có thể chạm tới nó không?" Tôi lại hỏi.
Huy có lẽ không hiểu mục đích của những câu hỏi thế này, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
"Có chứ, phi hành gia đã từng đặt chân lên mặt trăng rồi."
Tôi "ừm" rồi nói tiếp:
"Phi hành gia đúng là có thể chạm vào ánh trăng, sau này còn có thể chinh phục được nó, nhưng mà nó vẫn sẽ không bao giờ thuộc quyền sở hữu của phi hành gia. Mày giống như ánh trăng ấy, còn tao là phi hành gia, một phi hành gia ngây thơ, mới chạm vào được trăng thôi mà ảo tưởng rằng mình đã có được nó."
Sau câu nói của tôi, Gia Huy im lặng, tôi cũng im lặng, nhưng cả hai đều không dừng bước, nếu bây giờ chỉ cần một người dừng lại, người còn lại chắc chắn sẽ bị làn mưa ngoài kia nuốt chửng.
Thật may trong hai người đều không có người nào muốn dừng lại, một là vì vẫn kiên định, một là vì không nỡ.
"Quỳnh Anh, mày không phải phi hành gia ngây thơ gì đó, tao cũng chẳng phải là ánh trăng, chúng ta chỉ là chúng ta thôi."
Tôi cười nhưng mắt vẫn nhìn xuống dưới mặt đường để không thấy gì khác ngoài những bước chân song song của chúng tôi.
"Mày là Phạm Quỳnh Anh, còn tao là người thích mày."
"Quỳnh Anh, tao thích mày, có thể mày không tin, nhưng tao thích mày đến nay cũng ba năm rồi, vậy nên tao chắc chắn cảm xúc của tao không phải nhất thời, mày có thể cho tao ở bên cạnh mày với những đặc quyền khác không chỉ dừng lại ở mức bạn bè được không?"
Tôi như không tin vào tai mình, mặt vẫn cúi xuống sợ bản thân sẽ khóc mất. Nhưng tôi lại không vội đồng ý, tôi hỏi:
"Nếu tao đồng ý yêu mày thì tao sẽ nhận được những gì?"
Huy không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay: "Nếu mày đồng ý, mày sẽ có một tủ gấu bông và kèm theo chủ của tụi nó nữa."
Âm thầm nở nụ cười, tôi lập tức choàng tới ôm lấy Huy, mặc dù không phải lần đầu nhưng cảm giác vẫn cứ rung động và an toàn như thế, chỉ đặc biệt hơn chỗ chúng tôi không còn là bạn bè bình thường nữa.
Huy vòng tay qua ôm lại tôi, phì cười: "Sao vậy? Như này thì có tính là tao được đồng ý không?"
Tay tôi để đằng sau lưng Huy âm thầm véo một cái làm nó dãy nảy, có đau nhưng vẫn lì, tay nó vẫn không buông tôi ra.
"Từ nãy ở trên lớp tao... à không, tớ suy nghĩ nhiều lắm đấy, nghĩ ra biết bao nhiêu kiểu tỏ tình mà giờ lại nói huỵch toẹt ra ở đây."
Huy tỏ vẻ nuối tiếc, cúi đầu, khom lưng xuống gục vào vai tôi như đứa trẻ to xác đang mè nheo ấy, đáng yêu ghê, còn tự đổi cách xưng hô nữa nhưng tôi vẫn chưa quen lắm.
"Quan trọng kết quả thôi." Tôi vỗ vai Huy, cũng vì còn bất ngờ và vui nên câu từ nói ra không được nhiều, cũng không có ý gì khác.
Nó gật đầu rồi cười: "Kết quả này xinh đẹp thật, tớ rất thích."
_______
Đôi lời của Nhím: Đáp lại lòng mong mỏi của mọi người thì hai bạn đã tỏ tình rồi đây, chặng đường sau này vẫn còn dài và dĩ nhiên sẽ không chỉ toàn hoa hồng rồi nhưng không sao, miễn là hai bạn ở bên cạnh nhau với một danh phận là được rồi nè.
[ Nếu mọi người không thấy Nhím "giật giật" với đoạn tỏ tình của hai bạn thì là do Nhím ngại nha:) ]
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🫶🏻 Ngủ sớm nha các bạn iu ơi.