Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ

Chương 46: Xưng hô



Tôi nghe thật sự không lọt tai cho lắm. Cứ như bằng mặt chứ không bằng lòng, nhưng ngay cả mặt cũng không bằng!

Cái mặt xị ra một đống thế kia mà nói "tớ bình thường" thì ai tin? Nếu có thì chắc chắn không phải tôi.

"Là "bình thường" như tớ nghĩ hả?" Tôi hỏi dò.

Huy do dự một lát rồi gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

"..." Là con người với nhau mà làm khó người ta quá vậy?

Bỗng tiếng chuông báo thức của điện thoại kêu lên làm tôi giật mình nhận ra bây giờ đã là hai giờ rồi, mà lớp học bắt đầu từ hai giờ mười lăm, chỗ học cũng cách nhà tôi không phải xa nhưng chỉ khi đi xem đạp thôi. Mấy hôm nay xe tôi bị hỏng, vì chủ quan nghĩ chẳng cần đi đâu nên không mang sửa, Huy hôm nay tình cờ thế nào cũng không đi xe đạp, nếu giờ mà đi bộ thì cũng phải mất mười lăm phút.

Suy nghĩ xong tôi nói với Huy: "Tớ cất đồ rồi mình đi học nhé?"

Nói rồi tôi cứ thế mà đi thẳng, mặc dù Huy đang dỗi không trả lời nhưng vẫn cầm ô đi theo che chắn cho tôi cẩn thận.

Vừa để hộp quà vào nhà thì tôi chợt nhớ lại cái cảnh nửa người của Huy đều bị ướt nhẹp lúc đưa tôi về, thế là tôi liền vớ ngay cái ô đặt cạnh đó vì sợ Huy lại lo tôi bị ướt mà nghiêng hết sang che cho mình, thành ra người ướt là Huy.

"Đi thôi." Tôi bật ô lên rồi kéo tay Huy đi theo, không quên đóng cổng nhà đàng hoàng.

"Sao không đi chung ô với tớ luôn?" Huy ngoảnh sang nhìn tôi, gương mặt vừa buồn vừa tủi trông cực kì đáng thương.

"Đi một ô là cậu ướt nhẹp không học được đâu."

Sau câu nói của tôi thì Huy cúi đầu nhìn đường, lại im lặng, y như cái lúc ở trên lớp, không biết lại suy nghĩ cái gì nữa. Nhưng tôi biết một điều là phải dỗ thôi.

Tôi nuốt nước miếng cái ực để bình tĩnh hơn, suy nghĩ một lát rồi cuối cùng quyết định...

"Anh ơi." Tôi gọi Huy một tiếng, ngón tay cũng đưa qua, chạm nhẹ lên mu bàn tay của nó.

Huy khẽ giật mình lập tức quay phắt qua nhìn tôi, trên mặt hiện rõ vẻ sửng sốt, lắp bắp hỏi lại: "Cậu... cậu vừa nói gì cơ?"

Tôi cũng ngượng chín cả mặt rồi nhưng vẫn lặp lại lời vừa nói, tự nhủ chỉ là một cách xưng hô khác thôi, không sao hết: "Anh... ơi."

Tại sao tôi có thể nghĩ ra trò này vậy chứ? Ngại chết mất, rõ là lúc nào cũng chê Huy sến này sến nọ mà giờ bản thân mình thì sao đây? Chết tiệt, đúng là tình yêu làm người ta biến chất!

Qua vẻ sửng sốt ban đầu, Huy liền cười híp cả mắt, đổi tay cầm ô rồi vòng qua khoác lên vai tôi kéo gần lại chỗ nó, nặn ra cái giọng ngọt sớt trả lời: "Ơi, anh nghe, bạn gọi gì anh?"

Chỉ như thế này thôi tôi đã thấy Huy hết dỗi rồi, chẳng ai dỗi mà cười không thấy đường đi như này cả. Nhưng để cho chắc chắn, tôi vẫn nói tiếp:

"Mai được nghỉ buổi sáng, cậu muốn đi date không?"

"Sao lại cậu rồi? Anh đâu? Bạn rủ ai đấy?" Huy ghì tay chặt hơn ra chuyện bất mãn.

Tôi lườm Huy: "Không đi thì thôi."

Nghe thế Huy lập tức véo má tôi một cái, thế này là đang cọc lắm mà không làm gì được nè: "Có đi có đi, bạn bình tĩnh, ai chứ, bạn rủ tất nhiên là anh đi rồi."

"Thế bạn muốn đi đâu vậy? Anh chiều tất."

"Thư viện." Tôi không do dự liền trả lời ngay, vai thì đẩy đẩy muốn nó bỏ tay ra khỏi vai tôi, nặng quá.

Dường như không nghĩ đến sẽ có câu trả lời như này, Huy lập tức đứng hình, chân cũng không bước đi nữa nhưng tay thì vẫn còn ôm vào cổ tôi làm tôi mất thăng bằng, cũng may túm được vào tay Huy nên vẫn đứng vững.

"Đi date ở thư viện á?" Huy hỏi lại tôi một lần nữa, mặc dù đang rất buồn cười nhưng tôi vẫn phải cố gắng nín lại để gật đầu, cực kì kiên quyết.

Thấy mặt Huy xị ra có vẻ không thích lắm, tôi lại trêu: "Sao thế này? Không chịu à? Vậy thôi tớ đi một mình cũng được."

"Không, anh chịu mà, bạn muốn đi đâu cũng được, thư viện cũng không sao, anh học cùng bạn."

Ủa? Sao lại đồng ý rồi? Nhưng... thôi, không sao, tiện mình cũng muốn học lại mấy kiến thức bị mất, đành nợ Huy một buổi đi date "thật" vậy...________Khi tới được trước cửa nhà thầy thì điện thoại tôi bỗng kêu lên, rút ra xem thì là Thảo Linh gọi tới. Nhìn giờ thì vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ học nên tôi bảo Huy vào trước, còn mình thì ở ngoài này nghe điện thoại để tránh ảnh hưởng đến người khác.

Huy tôn trọng quyền riêng tư của tôi nên cũng đồng ý rồi đi vào trong trước.

"Alo." Vừa bắt máy tôi liền gọi.

[ Hello, đang đâu đấy? Qua nhà mà thấy cửa khoá không có ai hết chơn nè. ]

Tôi nhớ ra là mình vẫn chưa nói chuyện quay lại lớp học thêm với Linh, mất công nó tới tận nhà tìm.

"Trời trời xin lỗi bạn yêu, nay tao đi học thêm lại rồi mà quên báo."

[ Đi học lại rồi á? Có được không đấy? ]

Biết là Linh đang lo lắng nên tôi trả lời một cách chắc chắn để nó yên tâm: "Ổn mà, tao đâu có yếu đến thế? Với lại ở đây có Huy nữa nên tao mà có lăn đùng ra thì vẫn còn người báo cho mày biết mà tới rước."

Linh nghe thế thì nói to vào điện thoại:

[ Hả gì? Huy á? Sao Phúc bảo với tao nay thằng Huy đi chơi với hội của nó mà? Giờ lại đang ở chỗ mày là sao? ]

Tôi không nhớ rằng Huy có buổi hẹn với Tuấn hồi sáng nay, bây giờ Linh nhắc đến tôi mới chợt nhận ra, nhưng làm sao bây giờ? Nó vào lớp rồi đâu thể trốn ra, vả lại làm gì có ai đi khuyên bạn mình bỏ học đi chơi đâu?

"Thôi lỡ rồi... mày nói lại với Phúc giúp tao nha."

[ Ok, để tao nói lại vậy. ]

Không vội tắt máy, tôi suy nghĩ một chút xem có nên nói luôn cho Linh chuyện giữa tôi và Huy hay không, nhưng cái gì tôi cũng muốn chia sẻ với nó và cả lời hứa của hai đứa nên tôi quyết định kể, có gì thì chị em tâm sự mỏng với nhau luôn.

"Tối nay mày rảnh không? Qua nhà tao ngủ nhá?"

Không có gì bất ngờ khi một trong hai rủ qua nhà nhau ngủ hay thế nào, Linh không chần trừ liền đồng ý rồi chúng tôi cúp máy.

Đi vào tới cửa thì tôi thu ô lại rồi để ở cạnh ô của mọi người, sau đó thì đẩy cửa bước vào. Lũ bạn của tôi ở lớp học thêm khi nhìn thấy tôi có vẻ bất ngờ lắm, mặt đứa nào đứa nấy đều nghệt cả ra, sau một lúc nhìn nhau thì Ngọc lên tiếng trước:

"Quỳnh Anh, ổn chưa mà đã đi học lại thế?"

Tôi cười cười gật đầu: "Tất nhiên là ổn, hơn một tháng rồi cơ mà, tao không sao."

Đạt nghe thế thì liền nói chen: "Tao nghe Linh nói mày mới xuất viện hôm qua, sao đấy? Có ổn thật không?"

Trời ơi Linh...

Để tránh việc bị hỏi dồn, tôi lập tức xua tay, khẳng định lại lần nữa: "Ổn thật chứ, không ổn là tao đâu có ở đây, bị ốm tý nên vào viện thôi."

Đào không chịu buông tha cho tôi, nó vẫy tay gọi: "Qua đây ngồi để bọn tao xem nào."

Tôi nhìn Đào và chỗ trống bên cạnh nó, không nhúc nhích mà lia mắt quanh lớp để tìm Huy thì thấy nó đang ngồi ở bàn thứ hai, Huy ngồi cách tường ra một khoảng, đủ cho một người ngồi. Thấy tôi nhìn thì Huy vẫy tay, sau đó di chuyển xuống vỗ chỗ trống bên cạnh, hoá ra là dành chỗ cho tôi, miệng nó thì cười mỉm cứ như chờ xem tôi sẽ chọn ai ấy.

Lâu ngày không gặp bọn con Đào, cũng muốn ngồi với chúng nó nhưng nhìn đứa nào cũng như hổ đói chỉ trực chờ tôi xuống là vồ lấy, tôi thì đang đau đầu, bụng cũng đau, đến lúc tôi không thể nói chuyện thì sợ rằng chúng nó bếch tôi đi bệnh viện luôn cũng không chừng.

Vậy là tôi từ chối khéo, không quên hẹn cả đám bữa khác: "Thôi bây ngồi đi, dạo này mắt kém đi rồi, ngồi dưới đấy tao không nhìn được bảng, để bữa sau tao thay kính đã nha."

Nói rồi tôi liền nhanh chân chạy xuống chỗ Huy rồi ngồi vào chỗ nó chừa ra sẵn, tháo balo rồi quay người xuống cười với tụi con Đào một cái.

"Bạn lên độ từ lúc nào sao anh không biết thế? Ở lớp có nhìn thấy được bảng không?"

Gia Huy vẫn xưng hô như lúc nãy mà không hề thấy ngại, nhưng tôi thì có đấy, ở đây là lớp học, có bao nhiêu người ngồi xung quanh, nhỡ mà để ai nghe thấy thì tôi ngượng không dám nhìn ai nữa mất...

"Tớ nói đùa thôi, với lại... với lại..."

"Với lại làm sao?" Huy ngồi chống cằm, mắt cứ nhìn tôi chằm chằm.

"Ở lớp cậu đừng xưng hô thế, tớ ngại."

Huy bỗng bật cười thành tiếng, cong tay gõ vào mu bàn tay tôi một cái: "Chuyện đó khó nói vậy hả? Thôi được, cậu không thích thì tớ không gọi thế nữa."

Tôi sợ Huy suy nghĩ sai ý của tôi nên đành phải chịu ngại để giải thích: "Không phải tớ không thích, nhưng mà tớ không muốn cho người khác nghe, nên là... chỉ để cho hai đứa mình biết thôi được không?"

Cứ mỗi lần tôi giở cái giọng "thẹn thùng" này ra với Huy thì tôi có thể tự tin đến 99% Huy sẽ đồng ý. Và không ngoài dự tính, Huy đồng ý ngay mà không có vẻ gì là không bằng lòng, tính ra thì cũng dễ đó chứ.