Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu

Chương 429





“Cảm ơn, chắc chắn là có cảm nhận được." Cô dừng một chút, rồi mỉm cười với ống kính: “Nhưng tôi vẫn thích được gọi kèm chức danh của mình hơn.”

Vì họ đi cùng nhau ba người, người dẫn chương trình cũng trò chuyện qua loa với hai người đàn ông bên cạnh rồi mới chuyển sang chủ đề chính.

“Trước đây chúng tôi đều rất quan tâm không biết ngài sẽ cùng ai tham dự Liên hoan phim Nguyên Nghệ, kết quả lại khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Chẳng lẽ 《001》 chuẩn bị ra mắt phần hai sao?”

[Phần hai, phần hai! Hóng quá!]

[Chắc không ra nhanh vậy đâu, nhưng nếu thật sự ra thì tôi ủng hộ.]

[Sao không hỏi luôn là họ có định công bố tin kết hôn của ba người không đi.]

“Trong thời gian ngắn thì không có kế hoạch cho phần hai đâu. Vì quan hệ chúng tôi rất tốt, nhưng ngày thường không ở cùng một nơi, hiếm có dịp tụ tập nên mới đi cùng nhau.”

Ở những nơi công cộng, Sở Tân sẽ cân nhắc đến thể diện của bạn bè, đương nhiên sẽ không nói thẳng rằng ban đầu cô chỉ định đi cùng Địch Tạp, còn Diệp Thiên Tiếu là hàng tặng kèm tự tìm đến cửa, mà tìm một lý do hợp tình hợp lý, lại không dễ bị bóc mẽ.

“《Hung Trạch》 được đề cử giải Dựng phim xuất sắc nhất, Sở đạo thấy cơ hội đoạt giải của mình có lớn không?”

Vì trước đó Sở Tân nói mình thích được gọi kèm chức danh hơn, nên người dẫn chương trình cũng trực tiếp gọi cô là Sở đạo.

“Tôi luôn rất tự tin vào phim của mình, nhưng dù kết quả thế nào, tôi đều tin tưởng vào sự phán đoán của ban giám khảo.”

Đây là đang nói lời khách sáo.

Sở Tân có một khía cạnh rất thực tế. 《Hung Trạch》 là phim kinh dị, vốn dĩ đã ở thế yếu khi tranh giải… Có lẽ do tính cách, cũng có thể do kiếp trước đã quá hiểu những mánh khóe thao túng giải thưởng điện ảnh, nên cô không còn quá coi trọng chúng nữa.

Ngay cả Oscar cũng có vô số những giao dịch mờ ám, tranh giải chẳng qua là để được ban giám khảo công nhận. Nhưng cô có thật sự cần sự công nhận của họ không?

Cô quan tâm đến đánh giá của khán giả hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Doanh thu phòng vé và danh tiếng vững chắc, còn mạnh hơn tất cả.

Sau vài câu trò chuyện, dù khán giả tại hiện trường có nhiệt tình với Sở Tân đến đâu, người dẫn chương trình có tiếc nuối cơ hội được nói chuyện với công chúa điện hạ thật sự này thế nào, cũng chỉ có thể lưu luyến tạm biệt ba người họ.

Sau khi họ ngồi vào vị trí, Sở Tân véo nhẹ ngón tay hắn, cảm giác lành lạnh, mềm mại.

Sở Tân lấy từ trong túi xách ra một thanh sô cô la, lặng lẽ dúi vào tay hắn: “Bổ sung năng lượng.”

Ăn vặt dưới khán đài lễ trao giải rõ ràng là không phù hợp.

Hầu như không có ngôi sao nào làm vậy.

Nhưng nếu thực sự đói, lại không ngại bị chụp được khoảnh khắc ăn uống khó coi, thì thỉnh thoảng làm một chút cũng không sao.

Địch Tạp nhận lấy thanh sô cô la.

Lòng bàn tay hắn nhạt màu dần, khi biến thành một vật chất keo trong suốt hoàn toàn. Hắn liền trực tiếp “nuốt” thanh sô cô la vào, ăn không một tiếng động, nhưng vẫn cảm nhận được hương vị của nó, thơm nồng và ngọt ngào.

Diệp Thiên Tiếu mắt sắc liếc thấy cảnh này: “Cô lấy đâu ra sô cô la vậy?”

“Carrie cho tôi.”

Sô cô la nhiều calo lại ngọt. Giữa việc giữ dáng và sợ cô bị đói, cô bạn thân đã chọn vế sau.

“Tôi cũng muốn.”

Sở Tân nhắc nhở: “Bị chụp được ảnh xấu, anh Du sẽ giận đó, anh ấy quan tâm nhất đến hình tượng của anh.”

Diệp Thiên Tiếu lộ vẻ không thể tin nổi: “Tôi ăn uống thì làm sao mà xấu được?”

Sở Tân nửa tin nửa ngờ liếc anh một cái, đưa cho anh một thanh sô cô la y hệt.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com