Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu

Chương 430





Hiện trường nhiếp ảnh gia tại hiện trường lia ống kính đến, trên màn hình lớn liền xuất hiện cảnh Diệp Thiên Tiếu ăn vặt. Động tác của anh nhanh nhẹn, khi ống kính lướt qua, anh ngước mắt cười với ống kính, ăn xong cúi đầu khẽ l.i.ế.m môi, khiến fan đang ngồi xổm xem livestream suýt nữa ngất lịm.

[Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, cho anh ấy thêm hai thanh nữa đi!]

[Cảm giác như Sở đạo dắt theo hai thú cưng đi chơi… còn mang theo cả bánh thưởng cho mèo nữa.]

[Tôi nhớ Tiếu Tiếu không thích ăn sô cô la mà? Anh hóng hớt gì vậy?]

Sở thích ăn uống của Diệp Thiên Tiếu chưa bao giờ là bí mật.

Anh thích ăn hải sản và các loại thịt (cá voi sát thủ sẽ tấn công những con chim bay sát mặt biển, nai sừng tấm thường xuyên bơi qua lại giữa hai hòn đảo nhỏ cũng là món ngon trong mắt cá voi sát thủ), không có cảm tình với bánh kem và đồ ngọt, nhưng vẫn có thể ăn được.

“Ngon không?” Sở Tân hỏi anh.

“Ngon, lần sau nhớ đưa cho tôi trước.”

Cái thói gì vậy?

Sở Tân liếc anh một cái: “Tôi không thường mang đồ ăn vặt theo người, ngày thường chỉ mang dung dịch dinh dưỡng thay thế ba bữa.”

“Tôi không cần biết, dù sao cô đưa cho Địch Tạp thì tôi cũng muốn.”

Anh không vòng vo, nói thẳng ý đồ của mình. Về điểm này, anh có trực giác hoang dã đối với Sở Tân – chơi trò ám chỉ với cô ấy là vô ích, cô lười phải đoán mò trong chuyện đối nhân xử thế. Muốn gì cứ nói thẳng, cô muốn cho thì tự nhiên sẽ cho, không được thì tìm cơ hội làm nũng sau.

Sở Tân hỏi Địch Tạp: “Anh cũng có yêu cầu tương tự sao? Nếu có thì nói sớm đi.”

Địch Tạp vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, ham muốn thắng thua của hắn ở phương diện này thực ra không mạnh đến vậy, mỗi lần đều là bị cá voi sát thủ khiêu khích mới phản công.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này được đút ăn, được thanh sô cô la ngọt ngào xoa dịu trái tim, liền trở nên ngoan ngoãn lạ thường: “…Cô cho tôi cái gì thì tôi nhận cái đó, thưa Sếp.”

Diệp Thiên Tiếu “chậc” một tiếng: “Cao thủ.”

Địch Tạp không hiểu câu trả lời này của mình cao tay ở chỗ nào.

Quy trình trao giải rất dài, ba người cũng không thể nói chuyện phiếm mãi được. Sở Tân cũng quen với việc giả vờ tập trung nhưng thực ra đang thất thần, thỉnh thoảng khẽ gật đầu với sân khấu ra vẻ đang suy ngẫm.

Diệp Thiên Tiếu thì trực tiếp rã rời – nếu không phải vì có thể gặp mặt Sở đạo, anh thật sự không thích đến những dịp trang trọng phải ngồi tù túng thế này.

May mắn là, thỉnh thoảng anh nói gì đó, Sở Tân đều sẽ đáp lại, dùng để g.i.ế.c thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.

Anh không được đề cử, tham gia Liên hoan Nguyên Nghệ hoàn toàn là đến ngồi cho có.

Người ngoài có lẽ sẽ đoán anh đến để tạo sự chú ý, chuẩn bị cho việc tranh giải lần sau, chỉ có chính anh mới biết không phải, anh chỉ muốn gặp Sở Tân.

Đế Quốc và Liên Bang quá xa xôi.

Sau khi công việc quay phim kết thúc, giữa diễn viên và đạo diễn là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Nếu là một đạo diễn thích giao du xã giao thì còn đỡ, đằng này Sở Tân lại là người xa cách và có phần lập dị nhất. Anh muốn theo đuổi ngôi sao mai từng soi đường chỉ lối cho mình, thì phải bỏ ra nỗ lực và thời gian gấp bội.

Nhưng không sao cả.

Chỉ có kẻ bất tài mới chùn bước trước cái giá phải trả để theo đuổi ước mơ cao vời.

Diệp Thiên Tiếu chỉ cảm thấy cô xứng đáng.

Trước khi đến, anh Du đã có một cuộc nói chuyện sâu sắc với anh, hỏi anh rốt cuộc muốn gì. Hành động của anh quá bất thường, anh Du liền hỏi có phải anh đang theo đuổi Sở Tân, muốn yêu đương với cô không.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com