Diệp Thiên Tiếu cũng hiếm khi tỏ thái độ nghiêm túc, thành thật đáp lại –.
“Muốn tiếp cận một người, nhất định phải có mục đích như vậy sao? Cái gì gọi là muốn yêu đương với cô ấy? Theo quan niệm xã hội, chính là muốn cùng cô ấy thiết lập quan hệ hôn nhân, cùng cô ấy sinh con, cùng cô ấy ngủ? Những điều đó quả thật đều rất tốt, nhưng đối với tôi không phải là điều bắt buộc. Tôi chỉ là không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể tiếp cận cô ấy.”
Anh Du bị làm cho choáng váng.
Chỉ biết anh theo đuổi ánh sáng của mình một cách rất vui vẻ.
Còn lại, cứ từ từ tìm hiểu vậy.
…
Sau một hồi chờ đợi dài dằng dặc, các thành viên đoàn phim 《Hung Trạch》 đều lộ rõ vẻ căng thẳng.
Bởi vì Sở đạo thích đề bạt người mới, không xét đến lý lịch diễn viên, đây đều là cơ hội đầu tiên để họ có thể dính dáng đến giải Nguyên Nghệ. Dù đề cử giải Dựng phim xuất sắc nhất không liên quan nhiều đến họ, nhưng ai cũng muốn có cơ hội được lên sân khấu nhận giải…
So với họ, Sở đạo, người có liên quan mật thiết hơn đến giải thưởng này, lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Cô có thể không bình tĩnh sao?
Cô đã thất thần nghĩ đến bộ phim tiếp theo rồi.
《001》 tạm thời không muốn quay, chủ đề tình yêu cũng quay đến ngán rồi. Cô muốn quay thứ gì đó phấn chấn lòng người, tốt nhất là thứ mà thời đại Tinh Tế này chưa có…
Tây huyễn? Tiên hiệp?
Sở Tân gọi anh: “Ngư Ngư.”
“Hửm?”
Diệp Thiên Tiếu hoàn toàn không để ý trên sân khấu trao giải đang nói gì, chỉ cần bên cạnh cô có chút động tĩnh nhỏ cũng đủ để thu hút sự chú ý của anh.
“Nói đúng ra thì tôi không phải cá, mà là động vật có vú… Nhưng nếu cô gọi tôi là Ngư Ngư, vậy thì tôi tuyên bố từ nay về sau cá voi sát thủ chính là cá.”
Thật là nịnh nọt, Địch Tạp liếc mắt.
Diệp Thiên Tiếu: “Anh nhìn cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Địch Tạp nhỏ giọng nói: “Tôi có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào.”
Sở Tân ngắt lời cuộc tranh giành vô nghĩa của hai người, cô nói: “Các anh thấy, cầm một cây gậy gỗ niệm những lời thần bí triệu hồi sức mạnh tự nhiên thì ngầu hơn, hay là…”
Cô suy nghĩ một chút xem nên giải thích những từ ngữ Đông phương huyền bí như Thiên Đạo, linh căn thế nào: “Đạp kiếm bay lượn thì ngầu hơn?”
Diệp Thiên Tiếu: “Ờm, tôi thấy cả hai đều không ngầu.”
Địch Tạp cũng không thực sự hiểu được nội dung mà Sếp Sở miêu tả.
“…”
Sở Tân có chút bị đả kích.
Đáng ghét, là do cô diễn đạt không tốt.
Là do người thời Tinh Tế chưa được thấy sự lợi hại của những tác phẩm kinh phí lớn và đề tài truyện mạng của Địa Cầu!
Kiếm và ma pháp, nghịch thiên chứng đạo, đều là những đề tài cô rất thích.
Dù là ở Địa Cầu hay thời đại Tinh Tế, hai đề tài này quay lên đều đặc biệt tốn tiền, kỹ xảo không đốt tiền đủ thì không đẹp…
“Chờ tôi làm ra, các anh sẽ biết nó ngầu đến mức nào.”
Sở Tân trong lòng có chút bực bội.
Cô chỉ ước gì có thể lập tức quay lại khoang mô phỏng, xây dựng nên một thế giới mới khiến lòng người say đắm.
Nhưng quay cái nào trước, vẫn là một lựa chọn tương đối khó khăn.
Trong đầu cô, trời - người giao chiến, ma trượng và bùa chú đối đầu nhau, đến nỗi khi Sở Tân được gọi lên sân khấu nhận giải, mặt vẫn còn đầy vẻ không vui…
Các đề cử khác của 《Hung Trạch》 đều trượt, quả nhiên chỉ trúng một giải Dựng phim xuất sắc nhất. Giải thưởng chủ yếu khen ngợi kỹ thuật Montage xuất thần nhập hóa của cô trong phim, mang đến cho người xem những trải nghiệm kinh hoàng chưa từng có.
Khi khách mời trao giải ra hiệu cho cô phát biểu, Sở Tân vẫn đang nghĩ đến bộ phim tiếp theo.
Đây là giải thưởng quan trọng đầu tiên trong sự nghiệp đạo diễn của cô –.