Tôi Phong Thần Ở Tinh Tế Nhờ Phim Điện Ảnh Địa Cầu

Chương 440





Sở Tân nhất thời không nói nên lời.

Bất kỳ nền văn minh nào cũng có mặt tàn nhẫn và lạnh lùng của nó. Sau khi tiêu hóa một lát, cô nói với Carrie: “Bàn Cổ cao bao nhiêu khó mà hình dung được, tớ muốn cho cậu xem trực tiếp, cậu có tiện qua nhà tớ một chút không?”

Chưa đầy mười phút, Carrie đã xuất hiện trong phòng khách nhà cô.

Từ rất lâu trước đây, khóa cửa đã lưu trữ vân tinh hạch của cô ấy.

Cô chào hỏi Sở Tân: “Nếu là phim trường thực tế ảo, tớ ở nhà cũng có thể đăng nhập vào được mà.”

Sở Tân lắc đầu: “Không chỉ xem cảnh tượng đâu, nên mới muốn cậu đích thân qua đây.”

Carrie ở ngay cùng tòa nhà cao ốc.

Cô không ở cùng cha mình. Nơi ở của chủ tịch Land có hệ thống an ninh nghiêm ngặt hơn, nhưng chỗ cô cũng không kém. Muốn vào nhà cô, nói là phải qua năm ải c.h.é.m sáu tướng cũng không ngoa. Vì vậy, để cô qua đây tương đối đơn giản và nhanh chóng, cô cũng quen với việc g.i.ế.c thời gian ở nhà Sở Tân.

Carrie ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tớ muốn truyền trực tiếp hình ảnh trong đầu tớ cho cậu, đây là kỹ năng mới tớ nắm giữ được, sẽ không đau đâu.” Sở Tân vừa cam đoan, vừa bảo cô dựa sát lại.

Tuổi Carrie lớn hơn cô không ít, nhưng vẻ ngoài lại nhỏ nhắn, tràn đầy nét thiếu nữ. Cô ngoan ngoãn dựa sát vào. Hình xăm sau lưng Sở Tân chuyển động, một mảnh da nhỏ gần xương cụt nhanh chóng kết tinh hóa, trong nháy mắt mọc ra một chiếc đuôi bọ cạp bằng thủy tinh.

Sau sự kiện nọc độc cực kỳ xấu hổ trên phi thuyền Đoạt Tinh, Sở Tân đã dành thời gian nghiên cứu lại chiếc đuôi của mình, đồng thời học hỏi Huỳnh Hoàn cách sử dụng nọc độc, liệu nó có thật sự chỉ có một công dụng khó nói đó không…

Sau khi cải tiến, Sở Tân phát hiện nọc độc bọ cạp có cách dùng khác.

Bản chất của nó là gây ảo giác mạnh.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Việc cưỡng chế tiến vào trạng thái sinh sản cũng thuộc một loại ra lệnh sai lầm cho thần kinh não của đối phương, nhưng nó cao cấp hơn, sẽ không để lại tổn thương, hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn và mục đích của người sử dụng.

Vậy tại sao lần đầu tiên sử dụng, hiệu quả của nọc độc bọ cạp lại khó nói đến vậy?

Câu trả lời đại ý của Huỳnh Hoàn là đó là thiết lập mặc định của nọc độc bọ cạp của cô, theo gen di truyền từ bên ngoại… Nghe đến đó Sở Tân đã hiểu hơn phân nửa, chính là mẹ cô không làm chuyện tốt.

Nhưng không sao, mọi công cụ trên đời đều là trung tính.

Một con d.a.o dùng để g.i.ế.c người hay nấu ăn, hoàn toàn phụ thuộc vào người sử dụng là ai, và sử dụng nó như thế nào.

Đầu nhọn của chiếc đuôi bọ cạp chống vào sườn eo Carrie, cực kỳ nhẹ nhàng đ.â.m vào.

Để không gây ra bất kỳ đau đớn nào, đồng thời với việc đ.â.m vào, Sở Tân cũng truyền một lượng nhỏ chất gây tê. Carrie cúi xuống nhìn chỗ bị đâm, giống như một miếng đậu hũ bị lõm vào một chút: “Sau đó tớ phải làm gì?”

Dù Sở Tân chưa từng nói với cô về cách dùng của chiếc đuôi, Carrie vẫn hoàn toàn tin tưởng cô không muốn làm hại mình.

“Nhắm mắt lại." Sở Tân nói: “Cố gắng đừng chống cự tớ.”

Carrie ngoan ngoãn làm theo.

Một lượng vừa phải nọc độc gây ảo giác theo mạch m.á.u chảy vào thần kinh, cảm giác choáng váng ập đến não Carrie.

Khi người ta nhắm mắt lại, thứ nhìn thấy không phải là màu đen thuần túy.

Mà sau khi Sở Tân hoàn toàn tiếp quản thần kinh của Carrie, cô liền nhìn thấy một khoảng không hỗn độn màu đen, và trong bóng tối đó, một người khổng lồ… Xung quanh không có vật đối chiếu, nhưng cô biết rõ ông ta vô cùng to lớn, được thai nghén trong khoảng không hỗn độn này.

Đây là sinh vật tiến hóa ra như thế nào?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com