Ngay khi Carrie đang suy nghĩ về những vấn đề rất khoa học, người khổng lồ đột nhiên mở mắt. Ông ta tỏ vẻ bất mãn với bóng tối hỗn độn xung quanh, rồi vươn tay vào khoảng không sâu thẳm hỗn độn, vớt lên một chiếc rìu cũng khổng lồ không kém.
Ầm vang!
Tiếng động lớn ập đến, bóng tối nặng nề ban đầu bị chia làm hai.
Phần nhẹ bay lên trên, phần nặng chìm xuống dưới.
Carrie nghe thấy giọng Sở Tân: “Bàn Cổ khai thiên, dùng rìu chia trời đất ra. Ông lại sợ chúng sẽ khép lại trở về hỗn độn, nên quyết định đứng tại chỗ, đầu đội trời, chân đạp đất. Không phải cậu hỏi tớ ông ấy cụ thể cao bao nhiêu sao? Ban đầu có lẽ ông không quá to lớn, nhưng mỗi ngày trôi qua, trời sẽ cao thêm một trượng, đất cũng sẽ dày thêm một trượng, và hình thể của ông cũng theo đó mà tăng trưởng. Cứ như vậy qua một vạn tám ngàn năm, ông cao bằng trời đất.”
Cùng với lời giải thích của cô, ảo giác mà Carrie chứng kiến giống như thế giới bị nhấn nút tua nhanh, trời đất từng thước từng thước bị kéo căng ra xa. Nhưng ngoài người khổng lồ Bàn Cổ, xung quanh vẫn không có bất cứ thứ gì.
Carrie chép miệng:
“Một vạn tám ngàn năm, sống dai thật.”
“Nhưng hành tinh này hoang vu quá, ngoài tầng khí quyển và vỏ trái đất ra chẳng có gì cả.”
“Ừm, phải chờ một chút.” Người Tinh Tế dùng góc độ của họ để xem Bàn Cổ, dù có hiểu sai, Sở Tân cũng không phản bác, chỉ bình thản kể chuyện: “Khoảng cách trời đất đã đủ xa, chúng sẽ không hợp lại thành một nữa, Bàn Cổ yên tâm, ông muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Một vạn tám ngàn năm không ngủ không nghỉ, quá khắc nghiệt rồi, thật sự có sinh vật nào làm được không? Có lẽ là robot khai phá tài nguyên hành tinh mới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng có khả năng.” Sở Tân gật gật đầu.
Ở Địa Cầu, cũng từng có tác giả cho rằng nguồn gốc loài người là văn minh do người ngoài hành tinh để lại, thần cũng là người ngoài hành tinh… Không quan trọng, trí tưởng tượng không nên có giới hạn, không ai biết thế giới ở chiều không gian cao hơn sẽ như thế nào.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Mặc dù Carrie hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng những hình ảnh ảo giác lại hoàn toàn thu hút cô. Sáng tạo của văn minh Tinh Tế ở một mức độ nào đó tương đối thực tế, mọi sự đều lấy khoa học làm cơ sở, khác một trời một vực với trí tưởng tượng trong thần thoại.
Những truyền thuyết Tinh Tế mà Sở Tân thấy sau khi xuyên không đến, cũng đa phần là về sự bí ẩn và vô định của vũ trụ bao la.
Trong nhận thức của cô, mọi vật chứng kiến đều do nguyên tử tạo thành.
Mọi hiện tượng thiên văn đều có lời giải thích rõ ràng phía sau, tất cả đều có dấu vết để tìm ra. Nhưng thế giới mà Sở Tân kiến tạo lại được nhìn từ một góc độ khác, đầy sức tưởng tượng bay bổng. Tưởng tượng không có cao thấp, cô chỉ cảm thấy thú vị, bị thu hút sâu sắc.
Người khổng lồ lộ vẻ mệt mỏi, đôi tay đã giơ cao một vạn tám ngàn năm cuối cùng cũng buông xuống, ngửa người ra sau ngã xuống –.
Đúng lúc này, hơi thở của Bàn Cổ biến thành gió lùa và mây dày, mắt trái từ từ dâng lên hóa thành mặt trời rực rỡ, mắt phải là mặt trăng sáng, tứ chi và thân hình biến thành bốn ngọn núi lớn ở bốn cực, m.á.u biến thành sông núi, gân mạch thành đường đi.
Truyền thuyết Bàn Cổ sau khi c.h.ế.t hóa thành vạn vật, hầu như mỗi người Hoa Hạ đều từng nghe qua.
Quan trọng là phải xem quay dựng ra sao.
Trong những hình ảnh mà Sở Tân tưởng tượng, tay chân Bàn Cổ rơi xuống trước, hóa thành núi non, m.á.u chảy qua núi cao, liền thành khe suối, rồi lại chảy vào biển rộng. Một bông hoa, một cành cây, cho đến ruộng đồng sao trời, đều do thân thể ông biến thành.
“Từ đó có nhật nguyệt sao trời, cũng có hoa cỏ cây cối.”