Tôi Tên Lộc Xán, Xán Trong Xán Lạn

Chương 1



Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ tôi gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở.

 

Bà nói em trai tôi đánh mù một bên mắt của bạn cùng lớp, gia đình không có tiền bồi thường.

 

Bà bảo tôi về nhà, gả cho người đàn ông mà họ đã chọn sẵn.

 

Tiền sính lễ sẽ dùng để đền bù.

 

Bà nói bà sinh ra và nuôi nấng tôi, lần này tôi giúp lại, coi như trả hết nợ.

 

Tôi ngơ ngác hỏi lại:

 

“Vì sao tôi phải trả ơn bà?”

 

“Nếu không muốn sinh ra tôi, thì ngay từ đầu bà đừng có lên giường với ba tôi chứ.”

 

Chương 1:

 

Năm tôi năm tuổi, mẹ mang thai.

 

Vì muốn trốn tránh chính sách kế hoạch hóa, bà đem tôi gửi cho cậu nuôi.

 

Nhưng cậu và cậu mợ nào có chịu. Nhà họ đã có một cặp song sinh, bây giờ đều đang học lớp sáu, chi tiêu ngày một nhiều.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Dù cậu và cậu mợ siêng năng, cuộc sống khấm khá hơn nhà tôi đôi chút, nhưng đột nhiên thêm một đứa trẻ, quả thực không thể gánh nổi.

 

Cậu mợ tôi kiên quyết phản đối, mợ còn nói nếu nhận nuôi tôi thì sẽ ly hôn với cậu.

 

Mẹ tôi quỳ xuống dập đầu ngay trước cửa nhà cậu.

 

Thời buổi ấy, chỉ cần nhà ai có chuyện gì, chưa đầy chốc lát là người ở cuối ngõ cũng chạy đến hóng.

 

Dù sao thì công việc ngày mai vẫn còn, còn chuyện náo nhiệt này, qua đêm nay là hết.

 

Một đám người đứng trước cửa nhà cậu, chỉ trỏ bàn tán.

 

Mẹ tôi cầu xin cậu, nói coi như nhặt được một con mèo con, chó con, cho chút cơm ăn để khỏi c.h.ế.t đói là được.

 

Bà bỏ tôi lại nhà cậu, rồi quay lưng bỏ đi.

 

Mặc cho cậu mợ chửi rủa khó nghe thế nào, bà cũng không hề ngoái đầu lại.

 

Tôi không dám đi theo, vì bà đã dặn: có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở nhà cậu, nếu không thì ra phố làm ăn mày.

 

Cậu mợ không cho tôi vào nhà, tôi chỉ có thể ôm gối ngồi ở bậc cửa suốt cả đêm.

 

Ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, lắng nghe tiếng cãi vã của cậu và mợ vọng ra từ trong nhà.

 

Nỗi sợ hãi đêm đó, đến giờ tôi đã quên mất.

 

Chỉ nhớ ánh trăng hôm ấy thật tròn, thật sáng.

 

Trong đầu tôi đầy những tưởng tượng, rằng Hằng Nga trên cung trăng có nhìn thấy cảnh mẹ không cần tôi nữa, rồi sẽ hạ phàm đón tôi lên Nguyệt cung.

 

Đến lúc tôi đi rồi, ba mẹ phát hiện không thấy tôi, chắc chắn sẽ hối hận vô cùng.

 

Khi ấy, cho dù họ có khóc lóc cầu xin tôi trở về, tôi cũng sẽ không quay lại nữa.

 

Cậu và mợ cãi nhau mãi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 

Không biết họ đã bàn bạc ra sao, sáng hôm sau cậu gọi tôi dậy từ chỗ nằm ngoài cửa, rồi dẫn vào trong nhà.

 

Mợ ngồi trước máy may, mặt lạnh tanh, tiếng “tạch tạch tạch” vang lên đều đều.

 

Anh chị họ đã đi học từ sớm.

 

Tôi rón rén bước tới trước mặt mợ, nhìn gương mặt u ám đến đáng sợ của bà, trong lòng run rẩy.

 

Cậu đứng phía sau, đẩy tôi một cái, nói:

 

“Chào mợ đi.”

 

Tôi lập tức nghe lời:

 

“Con chào mợ.”

 

Mợ chẳng buồn để ý, đến một ánh mắt cũng không nhìn tôi.

 

Tôi quay sang nhìn cậu, cậu chỉ thở dài, bất đắc dĩ bảo:

 

“Không sao đâu, mợ chỉ đang giận thôi. Đợi bà nguôi rồi sẽ ổn cả. Đừng thấy bà trông dữ dằn, thực ra lòng bà mềm lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi gật gù như hiểu như không, lấy hết can đảm hỏi mợ:

 

“Mợ, mợ thích mèo con hay chó con?”

 

Mợ cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn tôi một cái, lạnh nhạt đáp:

 

“Chẳng thích cái nào cả.”

 

Những lời chuẩn bị sẵn lập tức nghẹn lại trong cổ họng, tôi chẳng nói được nữa.

 

Vốn dĩ tôi đã nghĩ kỹ rồi: nếu mợ nói thích mèo con, tôi sẽ giả tiếng meo meo.

 

Nếu mợ nói thích chó con, tôi sẽ giả tiếng gâu gâu.

 

Suy nghĩ của một đứa trẻ năm tuổi thật nực cười, nhưng lúc ấy tôi chẳng hiểu gì, cũng chẳng có gì trong tay.

 

Tôi thật sự không biết phải làm gì để khiến mợ — người trông có vẻ rất ghét bỏ tôi — chịu để tôi ở lại.

 

Sau khi cậu đi làm, chỉ còn mình tôi và mợ trong nhà, nỗi sợ lại càng lớn.

 

Tôi sợ mợ sẽ nhân lúc cậu không có ở đó mà đuổi tôi đi.

 

Khi mợ nấu cơm, tôi chủ động xin giúp nhặt rau, nhưng bị bà cau có xua ra khỏi bếp.

 

Thế là tôi lén lút đi khắp các phòng, gom hết quần áo bẩn mang vào nhà tắm giặt sạch.

 

Anh chị họ vừa đi học về thì mợ đã nấu cơm xong.

 

Mợ bảo anh họ Giang Thâm gọi tôi ra ăn cơm.

 

Giang Thâm tìm thấy tôi trong nhà tắm, nói:

 

“Thúy Hoa, mẹ bảo em ra ăn cơm.”

 

Tôi ngoan ngoãn cười đáp:

 

“Anh, mọi người ăn trước đi. Em không đói, em đang giặt đồ.”

 

Giang Thâm nhìn kỹ thứ tôi cầm trong tay, rồi ngượng ngập hét toáng lên:

 

“Mẹ ơi — sao mẹ lại để em ấy giặt cả cái đó của con vậy?!”

 

Mợ vội vã chạy vào, nhìn thấy trong tay tôi là chiếc quần lót bốn góc, định nói gì đó nhưng rồi ngập ngừng, nét mặt trở nên rất kỳ lạ.

 

Tôi thì chẳng hiểu.

 

Ở nhà, tôi cũng vẫn giặt đồ cho ba như thế, thấy chẳng có gì không đúng.

 

Mợ ra lệnh:

 

“Đừng giặt nữa, đi ăn cơm.”

 

Tôi lí nhí đáp:

 

“Mợ, con không đói, không cần ăn đâu. Con thấy quần áo đều bẩn, nên mang ra giặt sạch, sắp xong rồi.”

 

Nào ngờ mợ hoàn toàn không chấp nhận, giật phắt quần áo trong tay tôi ném vào chậu, rồi cứng rắn quát:

 

“Ra ngoài ăn cơm, nếu không thì để cậu mày đưa mày về lại nhà.”

 

Tôi sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy ra ăn.

 

Thấy chị họ Giang Thiển đang ngồi ở bàn, tôi ngoan ngoãn chào:

 

“Chị, em chào chị.”

 

Chị chẳng thèm đáp, dáng vẻ y hệt mợ, mặt mày u ám, lông mày cụp xuống.

 

Sự xuất hiện của tôi khiến chị khó chịu khắp nơi.

 

Vốn dĩ chị có một căn phòng riêng, giờ lại phải chia sẻ với tôi.

 

Ba mẹ mà chị luôn thương yêu cũng vì chuyện này mà cãi vã suốt đêm, thậm chí còn dọa ly hôn.

 

Chị vô cùng căm ghét tôi — kẻ bị coi là nguồn cơn của tai họa.

 

Tôi lúng túng đi xới cơm, múc xong lại sợ nhiều quá, bèn gạt bớt một nửa trả lại nồi.

 

Bưng bát cơm ra, tôi chỉ gắp ba cọng cải thìa, rồi định ngồi xuống chiếc ghế nhỏ riêng để ăn.

 

Mẹ từng nói, con gái thì không được ngồi lên bàn ăn cùng mọi người.