Mợ hỏi tôi:
“Đi đâu đấy?”
Tôi chỉ vào chiếc ghế nhỏ dưới chân mợ, đáp:
“Con ngồi đây ăn.”
Mợ nhìn bát cơm nhỏ trong tay tôi, vẻ mặt như đang đấu tranh trong lòng.
Bà im lặng vài giây, rồi bỗng buông một câu chửi mẹ tôi, đứng dậy lấy cái bát to, đổ hết cơm và thức ăn tôi gắp vào đó, lại xới thêm hơn nửa bát cơm đầy.
Bà gắp cho tôi hai đũa cải thìa xanh mướt, một đũa trứng chiên vàng rực, một đũa khoai tây sợi vàng óng.
Sau đó còn cố tình gắp từ đĩa khoai tây ra mấy sợi thịt lợn xào xì dầu, ném mạnh vào bát tôi, rồi quát:
“Ăn đi! Ngồi đây mà ăn!”
Tôi hoảng hốt, luống cuống đáp:
“Mợ, nhiều quá rồi.”
Tôi vốn nghĩ, nếu mình ăn ít lại, tiêu tốn ít hơn, mợ sẽ bớt ghét tôi hơn.
Nhưng mợ vốn chẳng kiên nhẫn giải thích, bà chỉ biết dùng giọng uy hiếp:
“Ăn ngay đi, còn ăn ít thế nữa thì cuốn gói về nhà!”
Tôi đành cúi đầu, từng thìa từng thìa nhét đầy miệng, mũi cay xè, nước mắt rơi “tách tách” xuống bát cơm.
Vội vàng đưa tay quệt đi, bởi cơm ngon thế này, không thể để nước mắt làm bẩn.
Món ăn mợ nấu rất ngon.
Bà chịu khó cho dầu và nêm nếm đậm đà, những món bình thường qua tay bà đều trở nên đầy đủ sắc, hương, vị.
Giang Thiển bất ngờ “bốp” một tiếng ném đũa, mắng tôi:
“Khóc cái gì mà khóc? Cho ăn cho ở rồi còn bày đặt rấm rứt, làm như ai bắt nạt mày không bằng.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Xin lỗi chị, em chỉ là… vui thôi. Ba mẹ không cần em nữa, may mà cậu mợ nhận nuôi, em không phải ra đường làm ăn mày.”
Giang Thiển im lặng.
Mợ liếc chị một cái, rồi gắt:
“Ăn nhanh lên, chỉ có mày là lắm mồm.”
Tuần đầu tiên tôi ở nhà mợ, trên ban công có đôi chim én đến làm tổ.
Mợ nói đó là điềm lành.
Nhờ phúc của chim én, mợ vui vẻ, vừa đạp máy may vừa ngân nga hát, lại còn tiện tay may cho tôi một bộ quần áo mới.
Mợ dạy tôi hát:
“Chim én nhỏ, mặc áo hoa, năm nào xuân về cũng bay tới. Tôi hỏi chim én vì sao lại đến? Chim én bảo, bà già ơi, lo cho bản thân mình đi!”
Tôi ê a hát theo từng câu một.
Đến lúc tôi thuộc bài hát thì bộ quần áo cũng hoàn thành.
Mợ bảo tôi mặc thử.
Bà tận dụng vải đen, vải trắng thừa khi may đồ cho người khác, ghép lại thành một chiếc áo khoác. Vừa nhìn qua, quả thật rất giống một chú chim én.
Tôi mặc vào vừa vặn.
Mợ đứng bên cạnh gật gù:
“Giống hệt chim én, tay nghề của mợ quả thật không chê vào đâu được. Cởi ra đi, mợ sẽ thêu thêm hình cho đẹp.”
Tôi nằm sấp trên bàn, chăm chú nhìn mợ chỉ dùng chỉ màu đen trắng, khéo léo thêu thành một con chim én nhỏ như phép thuật.
Mợ đưa ra khoe, có chút đắc ý:
“Thế nào?”
Tôi gật đầu lia lịa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Y hệt chim én ngoài ban công.”
Mợ hừ một tiếng:
“Tất nhiên rồi, tay nghề này, cả mấy vùng quanh đây cũng chẳng có ai sánh bằng.”
Mợ đúng là một thợ may giỏi, người xung quanh đều tìm đến bà để sửa quần áo.
Một ngày, bà có thể kiếm hai, ba chục tệ, lúc nhiều còn tới bốn, năm chục.
Mợ thường nói: bà tự nuôi sống được mình, nên mới có thể ngẩng cao đầu, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Bà bảo, quan trọng nhất là con người phải tự lo được cho bản thân.
Đưa tay ngửa lên xin người khác, đó mới là những ngày khó sống nhất.
Ngày hôm sau, mợ nói với tôi rằng tôi đã đến tuổi đi học tiểu học.
Tôi hoảng hốt vô cùng, bởi tôi biết đi học là phải tốn tiền.
Vội vàng xua tay, tôi nói mình không cần đi học, chỉ cần ở nhà làm việc cũng được.
Mợ dọa tôi rằng, trẻ con không đi học thì sau này chỉ có thể ra đường làm ăn mày.
Bà lại bảo, đi học để học chữ, học nghề, lớn lên rồi tôi có thể kiếm tiền trả bà.
Thế là tôi hứa, sau này khi lớn, nhất định sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mua cho mợ thật nhiều sườn heo ngon, lại mua cho mợ thật nhiều quần áo mới.
Mợ thoáng ngẩn người, chẳng ngờ lời than vãn trên bàn cơm — rằng trong nhà không có tiền, đã hai năm nay bà chưa được mua quần áo mới, cũng chưa từng ăn sườn — lại bị tôi nghe thấy và khắc ghi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mợ “hừ” một tiếng, nói:
“Ngay cả mẫu giáo mày cũng chưa đi, không mang trứng vịt nướng về là đã là may lắm rồi.”
Tôi tròn mắt:
“Trứng vịt nướng? Trường học còn cho trứng vịt nướng ạ! Vậy lần sau con sẽ mang trứng vịt nướng về mời cả nhà ăn chung!”
Mợ nhịn không được, bật cười, rồi khẽ gõ vào miệng tôi:
“Xì xì xì, Bồ Tát đừng nghe, trẻ con nói nhăng nói cuội thôi mà!”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mợ cười, tôi cũng cười theo.
Mợ véo má tôi, nói:
“Đúng là được tí ánh nắng đã sáng rực cả lên.”
“Lộc Thúy Hoa, cái tên này quê mùa quá, uổng phí cái họ đẹp như thế. Ngày mai để cậu dẫn mày đi làm hộ khẩu, đổi tên lại.”
Bà hỏi tôi:
“Muốn gọi là gì?”
Tôi lắc đầu, chẳng biết tên nào mới hay.
Mợ liền nói:
“Gọi là Lộc Xán nhé, chữ Xán trong “xán lạn, rực rỡ ánh mặt trời.”
…
Lần đầu tiên tôi đi học tiểu học, đã giúp mợ kiếm được một đơn hàng lớn.
Bạn cùng bàn của tôi xinh đẹp chẳng khác gì người trên tivi, lại còn sinh ra trong một gia đình giàu có.
Cô ấy nhìn chiếc áo khoác én nhỏ tôi đang mặc, tò mò hỏi:
“Lộc Xán, áo của cậu mua ở đâu thế? Tớ cũng muốn bảo mẹ mua một cái giống vậy.”
Tôi liền đáp rằng đó là mợ tôi may. Tôi còn hãnh diện khoe: mợ vừa thông minh vừa giỏi giang, nấu ăn thì ngon tuyệt, may quần áo cũng đẹp vô cùng.
Tan học, tôi đi cùng bạn ấy.
Cô ấy kéo mẹ đến xem chiếc áo của tôi, rồi nói mình cũng muốn nhờ mợ tôi may cho một cái.
Tôi xoay người một vòng để mẹ cô ấy nhìn rõ.
Thế là bà liền bảo tôi về hỏi mợ, xem có thể may ba chiếc áo giống vậy không, mỗi chiếc 20 tệ. Nếu được thì ngày mai bà sẽ mang vải tới.