Tôi Tên Lộc Xán, Xán Trong Xán Lạn

Chương 8: GÓC NHÌN CỦA GIANG THIỂN



NGOẠI TRUYỆN: GÓC NHÌN CỦA GIANG THIỂN

 

Đã mấy tháng rồi tôi chưa gặp lại Lộc Xán.

 

Lần này về nhà, nó đã thi đỗ và còn là thủ khoa, họ hàng bạn bè đều đến chúc mừng.

 

Nó gặp ai cũng cười niềm nở, gọi tên thân thiết, trò chuyện lễ phép.

 

Ai nhìn thấy cũng đều ngạc nhiên:

 

“Sao bây giờ con bé lại xinh đẹp thế này?”

 

Quả thật, nếu tôi cũng xa cách nó nhiều năm mới gặp lại, chắc chắn tôi cũng sẽ ngạc nhiên.

 

Giờ đây, nó có mái tóc đen cắt ngang vai, khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, nụ cười lại giống hệt nữ chính trong bộ phim “Cùng ngắm mưa sao băng” đang nổi đình nổi đám.

 

Nhớ ngày nó mới đến nhà, gầy gò đen nhẻm, tóc vàng hoe, ánh mắt không bao giờ dám ngẩng lên nhìn ai, lúc nào cũng giống như giấu trong lòng một nỗi sợ hãi.

 

Vốn dĩ tôi đã chẳng ưa gì nó, nó lại trông đúng kiểu tôi ghét, nên tôi càng thấy khó chịu.

 

Nhưng nó chẳng hề ngốc, luôn biết nhìn sắc mặt tôi mà hành động.

 

Tôi thấy trong phòng nóng bức, nó sẽ quạt cho tôi.

 

Tôi lười sấy tóc, nó sẽ đứng lên cái ghế con mà giúp tôi sấy.

 

Tôi thường than phiền với nó về nhân vật trong sách, nói mình thích Lộ Mạn Mạn, ghét Mã Tiểu Khiêu.

 

Nó hiểu hết mọi lý do tôi ghét Mã Tiểu Khiêu, còn cùng tôi ngồi chê bai hắn.

 

Tôi vui mừng đến phát cuồng, vì Giang Thâm thì ngược lại, chỉ biết bênh Mã Tiểu Khiêu, ghét Lộ Mạn Mạn.

 

Đám con trai thối ấy chỉ biết bao che nhau, chẳng thèm nói lý lẽ gì hết.

 

Được rồi, tôi thừa nhận là mình đúng là không ưa Lộc Xán, nhưng con người Lộc Xán cũng có nhiều điểm tốt.

 

Nó xứng đáng được gọi là em gái tôi!

 

Sau đó tôi nhận ra, nó thường về nhà rất muộn.

 

Ba mẹ tôi thì thì thầm với nhau, chắc là ở trường chơi với bạn bè, không nỡ về sớm.

 

Nhưng tôi nghe xong đã biết ngay không phải.

 

Lộc Xán đâu có giống Giang Thâm, nó nhát thế, sao dám chơi đến tận trời tối mới về?

 

Thế là tôi cố ý đến trước cửa lớp đợi nó tan học, quả nhiên phát hiện có người trong trường đang bắt nạt nó.

 

Tôi lập tức rút lại lời từng nói nó không hề ngốc.

 

Thực ra nó ngốc đến nỗi bị bắt nạt lâu như thế mà vẫn giấu kín, chẳng hề hé răng.

 

Tôi thấy nó có chút giống Jane Eyre.

 

Chỉ là, mẹ tôi chẳng phải bà Reed, mà tôi cũng chẳng phải Eliza.

 

Phải rồi, nghĩ kỹ lại thì, chúng tôi đối xử với nó cũng chẳng hề tốt đẹp gì.

 

Tôi lúc nào cũng sai khiến nó, trưng ra cái mặt khó chịu, còn nói thẳng là mình ghét nó.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ừ thì, bảo sao Lộc Xán bị bắt nạt cũng chẳng dám nói cho tôi biết.

 

Hóa ra, chính tôi cũng vẫn luôn là người bắt nạt nó.

 

Trong lòng ngổn ngang, tôi đuổi mấy đứa nữ sinh lớp Năm kia đi, còn bắt Giang Thâm với Vương Phú Quý góp tiền mua cho Lộc Xán một cái bánh kem nhỏ.

 

Xem như quà bồi tội đi.

 

Đến tôi còn chưa từng ăn món ngon như vậy.

 

Ăn xong cái bánh này, chắc nó cũng sẽ tha thứ cho tôi được một nửa rồi nhỉ?

 

Nhưng Lộc Xán chẳng hề để bụng, ăn xong lại vỗ vỗ tay, lon ton chạy theo sau chúng tôi, giọng ngọt ngào mềm mại:

 

“Chị, mọi người đối xử với em thật tốt.”

 

Một câu ấy khiến tôi xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

 

Đúng là ngốc quá đi, sao lại hiền lành dễ bắt nạt đến thế?

 

Tôi chợt nhận ra trách nhiệm của mình lớn lao nhường nào, thầm hạ quyết tâm sau này sẽ cùng Giang Thâm làm “hộ pháp” bảo vệ nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhờ vậy mà Lộc Xán an ổn hoàn thành hết bậc tiểu học.

 

Khi tôi và Giang Thâm sắp vào đại học, tôi mắng anh ấy:

 

“Anh sinh sớm làm cái gì, sinh muộn chút thì còn che chở cho nó thêm mấy năm nữa.”

 

Giang Thâm cãi lại:

 

“Cái con điên này, muốn tao c.h.ế.t à? Nếu tao sinh muộn thì đã bị phá bỏ rồi.”

 

Thế là tôi chỉ có thể thỉnh thoảng gọi điện cho Lộc Xán, lặp đi lặp lại dặn dò:

 

“Nếu có ai bắt nạt em, nhất định phải nói với bọn chị. Đừng có học mấy nhân vật trong phim truyền hình, cái kiểu không muốn ai lo nên cắn răng im lặng ấy đều là đồ ngốc hết, không được bắt chước nghe chưa?”

 

Lộc Xán đáp:

 

“Em biết rồi, chị.”

 

Nó lại hỏi tôi:

 

“Chị, bao giờ chị về nhà? Em muốn đi thư viện cùng chị.”

 

Mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, tôi đều rỗng túi, không có tiền sinh hoạt, cũng chẳng có thói quen tiết kiệm.

 

Giang Thâm thì keo kiệt như con tỳ hưu.

 

Mỗi lần nghỉ, tôi dẫn Lộc Xán đi thư viện, còn nó thì dùng tiền tiêu vặt dành dụm mua quà vặt cho tôi.

 

Chỉ cần tôi nghỉ học, cái “két nhỏ” của nó lại nhanh chóng xẹp lép.

 

Tôi thật sự cảm ơn trời đã ban cho tôi một đứa em gái thế này.

 

Giờ thì cây non mà chúng tôi dày công che chở cũng đã trưởng thành.

 

Nó mua cho Giang Thâm hẳn một bộ trang phục Kamen Rider Den-O.

 

Còn mua cho tôi nguyên bộ sách Harry Potter.

 

Giang Thâm xúc động đến gào ầm ĩ.

 

Anh ấy còn bảo, cứ tưởng Lộc Xán sẽ mua mô hình thôi, ai ngờ lại chơi hẳn nguyên bộ trang phục.

 

Mẹ tôi thì cười toe đến tận mang tai, nhìn nó như bảo bối trong lòng, lại còn cố làm bộ nghiêm nghị:

 

“Đừng tiêu xài linh tinh, giữ lại mà phòng thân sau này.”

 

Nó dậm chân một cái, ra dáng nũng nịu.

 

Nó bảo trước đây, mỗi năm đến sinh nhật, cậu mợ cùng anh chị đều chuẩn bị quà mà nó thích.

 

Nhưng đến sinh nhật người lớn, ai cũng không cho nó tiêu tiền tiêu vặt mua quà, chỉ bảo đợi sau này tự kiếm được tiền thì hãy mua.

 

Giờ thì hay rồi, cuối cùng nó cũng có thể tự tay mua quà.

 

Ba mẹ tôi cũng chẳng dám làm mất hứng, vội vàng khen lấy khen để: mua quà hay, mua quà khéo, mua quà thật tuyệt vời.

 

Tất nhiên, chúng tôi cũng tặng lại nó quà và phong bao lì xì to.

 

Sao có thể thật sự để em gái phải tốn kém chứ?

 

Mẹ của Lộc Xán bưng đến một giỏ trứng, nói cảm tạ công nuôi dưỡng của mẹ tôi, sau này nhất định không dám để Lộc Xán làm phiền mẹ tôi nữa, có phải bán cả nồi cả chảo cũng sẽ cho Lộc Xán học hành đến nơi đến chốn.

 

Lộc Xán nhìn bà ấy, chớp chớp mắt, rồi khoác lấy tay mẹ tôi.

 

“Lúc nhỏ, con từng hận vì mẹ đã bỏ rơi con.”

 

Mắt bà ấy đỏ hoe, gương mặt toàn là sự chua xót bất lực.

 

Lộc Xán lại cười:

 

“Sau này con không hận nữa. Con còn có chút biết ơn mẹ.”

 

“Cảm ơn mẹ đã đưa con tới nhà cậu mợ, để con có được một người mẹ tuyệt vời nhất.”

 

Vừa nghe xong, mẹ tôi mừng đến mức như muốn nhét con bé vào túi, đi vệ sinh cũng phải mang theo.

 

Con nhóc này, từ bé đã biết cách dỗ ngọt mẹ tôi rồi.

 

Hết.