Tôi nói thẳng:
“Ai gây ra vấn đề thì người đó tự giải quyết.”
Mẹ tức giận mắng:
“Sao mày lại trở nên ích kỷ thế? Giờ mày và mợ mày chẳng khác gì nhau, như đúc từ một khuôn ra!”
Tôi bất ngờ reo lên:
“Thật ạ?”
Thấy tôi ra vẻ vui sướng như được khen, mẹ đổi giọng ngọt, tiếp tục:
“Tiểu Yến, con là đứa mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra. Đừng tưởng mợ con nuôi vài năm là đã coi con như con ruột. Bà ta có cả con trai con gái, nuôi con cũng chỉ như nuôi mèo nuôi chó, tốn bao nhiêu đâu.”
Lúc ấy tôi đã gần về đến nhà, chỉ phẩy tay bảo:
“Mẹ về đi. Con sẽ không đổi, mợ chỉ thích con.”
Mẹ tức đến trợn mắt, nhưng cũng chẳng dám đi theo vào nhà cậu mợ.
Bởi mấy lần trước, hễ bà bước vào là bị mợ vừa la “cướp con” vừa cầm chổi quét đuổi thẳng ra ngoài.
Trong nhà giờ chỉ còn mình tôi.
Giang Thâm ở Quảng Thành cùng mấy người bạn đại học khởi nghiệp, Giang Thiển thì học cao học ở thủ đô.
Tôi lên lớp mười hai, cậu mợ dồn hết tâm sức vào tôi.
Dù áp lực học hành nặng nề, nhưng tôi lại cảm nhận được một niềm hạnh phúc chưa từng có.
Tôi rửa tay ngồi xuống ăn cơm, tiện miệng kể:
“Lúc nãy mẹ lại tìm con nữa.”
Mợ tỏ vẻ đã quen:
“Thế à? Vẫn chiêu cũ thôi đúng không?”
Tôi gật đầu:
“Vẫn than vãn cả đống, kể khổ đủ điều, cuối cùng vẫn muốn con đổi chỗ cho em trai.”
Cậu hỏi:
“Thế con trả lời sao?”
Mợ gắp cả cá chép hấp lẫn thịt kho để trước mặt tôi, lại lấy thêm cái đĩa nhỏ, bóc sẵn tôm cho vào đó.
“Cảm ơn mợ, thương mợ nhất.” Tôi cười hí hửng, rồi kể tiếp:
“Con bảo, ai gây ra vấn đề thì người đó tự giải quyết.”
Mợ vỗ tay cười lớn, giơ ngón cái với tôi:
“Nói hay lắm, đúng là học bá nhà này.”
“Phải chi bà ta cứng rắn quản thằng con, cho nó học xong mấy năm rồi đi bộ đội, sau này xem như cũng có tiền đồ. Còn cứ nghĩ con trai bà ta học hành không giỏi là vì không được ăn sung mặc sướng ở cái nhà này. Tiểu Yến học giỏi thì lại thành công của bà ta vì đã gửi nó tới đây. Thật buồn cười.”
“Cũng may bà ta chẳng đến thường xuyên. Lần này bị chặn lại rồi, chắc phải nửa năm nữa mới mò tới gây phiền phức.”
Nghe mợ lải nhải chê trách mẹ, lại đứng hẳn về phía tôi, lòng tôi thoải mái vô cùng, ăn liền hai bát cơm.
Một tháng trước kỳ thi đại học, mẹ gọi điện cho tôi trong tiếng khóc nức nở, nói rằng em trai tôi đánh mù một mắt của bạn học, nhà không có tiền bồi thường.
Bà bảo tôi về quê, gả cho một người đàn ông đã được họ chọn sẵn, lấy tiền sính lễ để trả nợ cho người ta.
Mẹ còn nói: bà sinh ra và nuôi dưỡng tôi, lần này tôi trả ơn cho bà, coi như hết nợ ân tình.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Tại sao con phải trả ơn cho mẹ?”
“Nếu không muốn sinh con, thì trước đó đừng có lên giường với ba con chứ.”
Cúp máy, tôi nằm vật xuống ngủ.
Hôm sau tan học, quả nhiên thấy mẹ ngồi chồm hổm ở cổng trường chờ tôi.
Tôi trả hai đồng, mua một chiếc bánh trứng thêm xúc xích với gà chiên.
Mẹ một năm chỉ xuất hiện một hai lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi lần bà đến, tôi lại mua một chiếc bánh ba đồng coi như an ủi chính mình.
Mẹ vừa gấp gáp vừa phẫn nộ, vừa oán hận:
“Con còn tâm trạng ăn bánh trứng à? Sao con m.á.u lạnh thế? Sao không biết xót cho em con?”
Tôi nhìn ông chủ ở hàng bánh trứng thành thạo tráng bột, đập trứng, cắt xúc xích, thản nhiên nói:
“Sao con phải vội? Có phải con đánh mù mắt người ta đâu.”
Đôi tay mẹ chụp lấy tôi như gọng kìm sắt:
“Hôm nay con phải theo mẹ về, không thì em con xong đời, cả nhà mình cũng xong đời! Mẹ sinh con ra, con phải trả ơn cho mẹ, sau này chúng ta coi như không ai nợ ai nữa!”
Không xa đó, ba tôi cùng mấy gã trai to con từ trên chiếc xe van lao xuống, chuẩn bị kéo tôi đi.
Tôi vùng vẫy mãi không thoát, m.á.u trong người bỗng chốc lạnh ngắt.
Tôi không muốn theo mẹ về, càng không muốn bị bà bán cho một người xa lạ, rồi ép cưới, ép sinh con!
Tôi túm chặt lấy xe hàng nhỏ của ông chủ bán bánh trứng, gào to:
“Cứu với!”
Ông chủ vốn không phải kẻ vô tình, lập tức quát lớn:
“Các người làm cái gì vậy? Cướp khách của tôi hả? Tôi báo công an rồi đấy!”
Ba tôi hất điếu thuốc trong miệng, trừng mắt quát ngược lại:
“Nó là con gái tôi, tôi đưa con gái về nhà, liên quan quái gì đến ông!”
Tôi khóc lạc cả giọng, cầu xin ông chủ:
“Ông ơi, xin ông giúp con báo công an! Con là con gái của nhà Hứa thợ may, họ muốn bắt con bán lấy tiền! Con đang học lớp 12, sắp thi đại học rồi, con không muốn cả đời bị họ hủy hoại!”
“Buông tay khỏi đứa nhỏ!”
Ông chủ chắn trước mặt ba tôi, bảo vệ cổng trường cũng chạy lại xem xét tình hình.
Mẹ tôi nói hết lời, nhưng ông chủ vẫn không chịu buông, bắt bà phải ra công an giải thích.
Khi cậu mợ tới đồn công an đón tôi về, tôi nhào vào lòng mợ òa khóc nức nở.
Mợ vuốt lưng tôi, dịu giọng dỗ dành:
“Không sao rồi, không sao rồi. Từ nay ngày nào mợ với cậu cũng sẽ đưa đón con.”
Trước đó, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ ba mẹ tôi có thể làm đến mức này.
Đám người đi cùng hôm ấy bị tạm giam ba ngày.
Đến khi ra ngoài, ba mẹ tôi còn phải bồi thường một khoản lớn cho mấy gã trai kia.
Em trai tôi, vì nhà không có tiền bồi thường, bị đưa vào trại giáo dưỡng vị thành niên.
Từ đó, cậu mợ quả thật dậy sớm về muộn đưa đón tôi đi học. Họ chăm chút cho tôi còn cẩn trọng hơn cả lúc Giang Thâm và Giang Thiển thi đại học.
Tình yêu nếu gieo xuống đất, sẽ nở thành trái ngọt thơm lành.
Ngày công bố điểm thi, mợ đốt cả một vạn quả pháo chúc mừng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Năm đó, học bổng thủ khoa đại học là hai vạn.
Theo lời nài nỉ của tôi, mợ cũng chịu đổi sang chiếc máy khâu hiệu Hồ Điệp.
Chiếc xe đạp cũ của cậu cũng được thay bằng xe điện Tân Nhật mới tinh.
Giang Thâm và Giang Thiển gọi điện về chúc mừng:
“Wow, không ngờ em lại là đứa đầu tiên trong bọn mình kiếm được nhiều tiền nhất!”
“Quà của bọn anh chị đâu?”
“Tiểu Yến, em biết chị thích nhất cái gì mà? Chị đã mua vé về nhà rồi đấy.”
Tôi cười đáp:
“Đã mua sẵn cho chị rồi. Nhưng lát nữa em sẽ giấu đi, chị mà tìm không thấy thì thôi khỏi lấy.”
Bên kia điện thoại, tiếng cười đùa lập tức bị pháo nổ vang trời át mất.
Từ đó, con đường phía trước của tôi rạng rỡ xán lạn.