Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 11: 'Vệ sĩ' cũng có vẻ là một công việc khá tốt!



Diệp Chi không biết bạn trai mình đang nghĩ gì, nhưng cả ngày hôm nay tâm trí cô luôn nhớ về anh ấy. Sau khi nhận được tin nhắn, cô lái xe một mạch đến khu đô thị căn hộ cao cấp Văn Hiến với tinh thần phấn chấn, và dừng lại ở tầng dưới rồi gửi tin nhắn cho bạn trai của mình.
Number One: [Em đến rồi!]
Trên lầu hai, trong căn phòng, khi điện thoại rung lên và bật sáng, Thiên Vũ đang ngồi ở bàn với đôi mắt rủ xuống, những ngón tay thon dài và sạch sẽ được quấn băng dính dùng quấn quanh bó hoa huệ tây trắng tinh. Tối qua, sau khi đánh tan ý định trả lại nữ vệ sĩ cho dì Hà, Thiên Vũ cuối cùng quyết định chấp nhận việc để nữ vệ sĩ theo bên cạnh mình, vì vậy anh đã gửi cho cô ấy một tin nhắn vào buổi sáng.
Anh sẽ cùng nữ vệ sĩ đến thăm dì Hà.
...
Lúc này Diệp Chi đang ngồi trong xe, thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ căn hộ ở tầng hai, cô tự hỏi khi nào bạn trai của cô sẽ xuống. Sau khi đợi khoảng mười phút, Diệp Chi cuối cùng cũng nhìn thấy bạn trai của mình từ bên trong đi ra, nhưng khi nhìn thấy anh, cô đã sững sờ. Bạn trai hôm nay mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, tất cả các cúc áo đều được cài ngay ngắn, bên trong là áo sơ mi trắng cổ lá sen ôm lấy chiếc cổ thon thả, dưới chiếc quần đen là một đôi giày trắng, còn là màu trắng quen thuộc, trong tay anh là chiếc bình cắm rất nhiều hoa huệ tây. Anh chậm rãi đi từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, lúc đó nhìn anh giống như một nhà quý tộc trẻ tuổi bước ra từ một bức tranh sơn dầu thời trung cổ. Hiển nhiên, toàn thân đều bị che kín chỉ lộ ra nửa cái cổ mảnh khảnh cùng một phần nhỏ cổ tay gầy gò trắng nõn nhưng có phần lạnh lẽo.
Diệp Chi đang ngồi trong xe, cô bị hoa mắt đến toàn thân hoá đá khi nhìn vào thấy anh, là bạn trai của tôi, anh ấy quá... gợi cảm quá đi.
Cô lấy lại tinh thần, lập tức mở cửa xe bước ra ngoài, sau đó đi vòng qua mở cửa xe cho bạn trai, bị một đòn mỹ nhân sắc dụ ở cự ly gần khiến Diệp Chi cảm thấy mặt mũi nóng bừng, cô vô thức đưa tay ra lau mũi thì phát hiện mũi mình đầy máu. Thấy nữ vệ sĩ lại mở cửa ghế phụ, Thiên Vũ nghiêng đầu muốn nói mình muốn ngồi ở phía sau, lại phát hiện nữ vệ sĩ đang chảy máu mũi, anh cau mày, “Cô sao vậy?"
Diệp Chi vội vàng bịt mũi thấp giọng cười nói, "Em không sao, anh vào xe ngồi trước đi."
Thiên Vũ vừa đóng cửa xe, Diệp Chi chạy vòng qua ngồi vào ghế lái, cô mở ra tay vịn, ở giữa có hộp khăn giấy, lần lượt lấy ra vài chiếc khăn lau mũi mình. May mắn là máu không còn chảy nữa, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm. Diệp Chi lại nghiêng người, lục lọi tìm khăn ướt và lau sạch các ngón tay.
Thấy bạn trai bên cạnh nhìn mình chằm chằm, Diệp Chi trong vô thức biện hộ cho mình, “Lúc trước tôi thức khuya quá, mấy hôm nay cũng bị nóng trong người.” Nhất định không thể nói tại nhìn bạn trai mà bị chảy máu mũi được, mất mặt lắm biết không?
Cô ấy vừa đi làm vừa thức khuya, chắc là vậy. Thiên Vũ không nghĩ nhiều, anh chậm rãi dời tầm mắt, nữ vệ sĩ trông còn rất trẻ, chắc là đứa nhỏ con cô ấy cũng còn quá nhỏ, cho nên cô ấy phải thức khuya chăm sóc con.
“Nếu không rảnh thì không cần tới.” Thiên Vũ nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói, ý của anh khi bảo đối phương tới là anh muốn cô giải thích với Đỗ Mỹ Vân trước mặt dì Hà. Nếu biết cô ấy không được khoẻ anh sẽ không gọi cô ấy đến.
Nghe vậy, Diệp Chi lập tức nghiêm túc nói, "Lúc nào em cũng rảnh hết, anh cần gì có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."
Thiên Vũ không trả lời cô, anh đọc địa chỉ cần đến cho cô biết, sau đó ôm bình hoa huệ tây dựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Diệp Chi liếc nhanh bạn trai một cái, nhưng cô không dám nhìn thêm lần nữa, cô sợ nếu xúc động quá máu mũi sẽ tiếp tục chảy ra thì nguy lắm.
Mất mặt quá đi!
...
Nơi họ đến hơi xa, nhưng cảnh vật và môi trường rất tốt, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một biệt thự sang trọng. Ngôi biệt thự ba tầng được thiết kế theo phong cách hiện đại, thanh thoát, toát lên vẻ đẹp vô cùng hút mắt và thể hiện cá tính riêng của chủ nhân. Công trình có sự phối hợp hài hòa giữa các tone màu sắc với nhau. Từ tone màu trắng chủ đạo kết hợp cùng với nhiều gam màu tự nhiên khác đem đến cho không gian ngoại thất sự mới mẻ và bắt mắt. Điểm nhấn đặc biệt của ngôi biệt thự đẹp này chính là khoảng không gian cây xanh tại ban công trước nhà, vừa kết nối nội ngoại thất với nhau, vừa tô điểm thêm sự gần gũi với cảnh quan thiên nhiên.
Diệp Chi bị choáng ngột trước khung cảnh quá sang trọng và đẹp đẻ trước mặt đến quên luôn việc mở cửa xe cho bạn trai, khi cô định thần lại thì bạn trai đã tự mở cửa xe và đi ra ngoài một mình. Diệp Chi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhanh chóng đi theo sau lưng Thiên Vũ.
Bạn trai dường như rất quen thuộc với nơi này nên đi thẳng qua biệt thự và đi về phía hoa viên. Diệp Chi cứ như thế im lặng đi theo phía sau anh, nhìn thấy bước chân của bạn trai dần dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn về phía trước. Có một người phụ nữ mặc váy màu xanh nhạt đang ngồi trên xe lăn, trên vai khoác một chiếc khăn choàng màu đỏ sẫm, lúc này bà ấy đang cúi người tưới hoa để lộ vàng tai có đeo hoa tai ngọc trai vô cùng sáng bóng, tuy khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp ban đầu thời thiếu nữ của bà rất thu hút và lộng lẫy.
Có một người chăm sóc đứng bên cạnh bà.
“Dì Hà.” Thiên Vũ bất ngờ lên tiếng gọi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người phụ nữ ngồi trên xe lăn quay đầu lại, trên mặt dường như mang bệnh tật nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp, nhìn thấy Thiên Vũ, bà liền nở nụ cười hiền hậu, “Sao hôm nay lại tới đây?“
“Không phải dì nói muốn trồng hoa huệ tây sao?” Thiên Vũ bước lên phía trước, đưa bình hoa huệ tây cho người phụ nữ ngồi trên xe lăng.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn cười nhận lấy bình hoa, cúi đầu ngửi ngửi, “Sao lại mang cả cái bình vậy?”
“Là con sợ hoa bị úa nên cho vào bình.”
“Vừa rồi, Mỹ Vân lại quấy rầy con sao?” Người phụ nữ ngồi trên xe lăn hỏi.
Vẻ mặt quý phái lãnh đạm thường ngày của Thiên Vũ hơi dịu lại, “Chuyện của con, không muốn quấy rầy đến dì."
Diệp Chi đứng ở phía sau lưng Thiên Vũ, cô lén liếc nhìn khuôn mặt có phần giống nhau của hai người đang nói chuyện mà trong lòng rơi vào trầm tư. Hình như bạn trai muốn đưa cô đến giới thiệu với người thân! Nhưng lúc này trong tay cô không mang theo một món quà nào cả.
Lúc này, người phụ nữ ngồi trên xe lăn cũng phát hiện ra Diệp Chi, bà quay đầu hỏi Thiên Vũ, “Cháu đưa ai đến vậy?”
“Vệ sĩ.” Thiên Vũ đi phía sau đẩy xe lăn cho bà.
Diệp Chi vừa nghe xong liền sửng sốt một lúc, nhưng người phụ nữ ngồi trên xe lăng lại không có hứng thú với hai từ vệ sĩ này cho lắm, lúc này bà muốn nói chuyện một mình với Thiên Vũ, vì vậy bà nói với nữ y tá đi bên cạnh, “Đưa cô ấy vào phòng khách đi.”
Tất nhiên Diệp Chi đã nghe rõ ràng bạn trai nói rằng cô là vệ sĩ của anh, nhưng không biết vì sao cô không hề muốn hỏi lý do, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cô đang rất hồi hộp vì lần đầu tiên ra mắt người thân của bạn trai mà không mang quà sẽ bị chê cười. Cũng có thể anh ấy vẫn còn giận cô nên không muốn giới thiệu. Trước đây, một số nhân viên làm trong công ty cô nói rằng, khi người yêu họ tức giận, sẽ cố tình giả vờ nói họ là người giúp việc trong nhà, tệ hơn nữa là nói không quen biết họ.
'Vệ sĩ' cũng có vẻ là một công việc khá tốt! Cũng may bạn trai chưa đến mức nói không quen biết cô.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com