Diệp Chi một tay cầm nhang, một tay cầm hoa, quấn quýt đi theo sau lưng Thiên Vũ, hai người đi lòng vòng nửa giờ mới trở lại xe.
“Đưa hoa cho tôi.” Thiên Vũ bước lại gần Diệp Chi vươn tay muốn nhận lấy bó hoa cô đang ôm trong lòng.
Diệp Chi hơi buông tay ra, cô nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương đang đưa về phía mình, đứng cạnh nhau khá gần nên Diệp Chi ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt không giống với mùi của hoa. Trên thực tế, trước đó Diệp Chi cũng ngửi thấy mùi thơm mơ hồ này trong không gian chật hẹp khi ngồi cùng bạn trai trong xe, nhưng lúc đó cô không để ý lắm. Lúc tay của Thiên Vũ cách cô khá gần, cảm giác về sự hiện diện của mùi hương đó lại tăng lên, ngay lập tức Diệp Chi liền nhận ra. Đó là một loại mùi giống như mùi đàn hương nhàn nhạt của cây cỏ, vừa lạnh lùng vừa xa cách, không khỏi khiến người ta nghĩ đến khung cảnh một ngôi chùa yên tỉnh ngự trên một ngọn đồi bao quanh là cây xanh, bên trong có một người đang rất chuyên tâm ngồi thiền, tay cầm dùi trần bọc vải nhẹ nhàng gõ bát chuông, tĩnh lặng trầm mặc mà cô quạnh. Nhưng ngửi nhiều thêm lại cho một cảm giác khác lạ, như một vần điệu trong trẻo và ấm áp rất nhẹ, có chút ngọt ngào mơ hồ của mùi đàn hương làm cuốn đi sự lạnh lẽo của không khí thiền, mà thay vào đó là sự gần gũi, sự thân mật về thể chất xuất phát từ cảm xúc làm cho tinh thần khoan khoái dễ chịu vô cùng.
“Anh thơm thật đấy.” Diệp Chi ngẩng đầu nhìn bạn trai, thẳng thắn nói.
Nghe được lời này, Thiên Vũ không cảm thấy bị nữ vệ sĩ đang tỏ ra khiếm nhã mới mình, anh mỉm cười giải thích với cô, “Là EG.” Nhưng thứ nước hoa anh đang dùng là một mẫu đặc biệt đã được điều chỉnh cho hương thơm trở nên lạnh hơn.
Diệp Chi sững sờ một lúc, vì cô không hiểu những gì Thiên Vũ đã nói. Nhưng với Diệp Chi, khi bản thân gặp phải vấn đề gì đó quá khó hiểu, tốt nhất là hãy lặng lẽ giữ nghi hoặc trong lòng sau đó sẽ tự tìm hiểu sau, tránh để người khác nhận xét mình là người thiếu hiểu biết phải cần họ giải thích, nên Diệp Chi chọn cách giải quyết là mỉm cười trong im lặng. Cô không hỏi thêm câu nào nữa mà nhanh chóng đặt mọi thứ đã mua vào cốp xe, sau đó mở cửa xe cho bạn trai.
Ôm bó hoa, Thiên Vũ hơi khựng lại, ánh mắt rơi vào bàn tay mở cửa xe của Diệp Chi, không biết vì sao nữ vệ sĩ này luôn để anh ngồi ở ghế phụ lái. Nhưng anh cũng không hỏi vấn đề này, chỉ cúi đầu xuống để cô dùng tay che đầu cho mình rồi ngồi vào xe.
"Về nhà hay là. . . " Diệp Chi hỏi bạn trai.
“Tới tòa nhà Ranshan.” Thiên Vũ trực tiếp trả lời.
"Được." Diệp Chi lấy điện thoại ra tìm đường, thành công tìm được nơi bạn trai đã nói và bắt đầu lái xe.
...
Bốn mươi phút sau, họ đến tòa nhà Ranshan. Diệp Chi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, cô thấy tấm biển quảng cáo treo trên tòa nhà, trên đó có một lọ nước hoa bên cạnh viết dòng chữ "Enchanted Galaxy (EG)" rất lớn. Cô mới nhận ra bạn trai mình đang nói về nhãn hiệu nước hoa mà anh ấy đang dùng.
Diệp Chi bước xuống xe và mở cửa cho Thiên Vũ, cô đi vòng ra sau mở cốp xe định ôm bó nhang cho anh. Nhưng Thiên Vũ đưa tay ôm lấy trước, sau đó anh quay sang nói với Diệp Chi, “Chín giờ đến đón tôi.”
“Anh làm việc ở đây sao?” Diệp Chi tò mò hỏi anh.
Thiên Vũ cầm bó nhang nhìn cô, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại, “Giờ đó cô không rảnh sao?”
Diệp Chi lập tức phủ nhận, “Không phải vậy, nếu không có vấn đề gì, em nhất định sẽ đến đón anh đúng giờ.”
Muốn làm bạn gái tốt thì nhất định phải tới đón bạn trai tan làm việc về nhà!
Thiên Vũ im lặng, anh xoay người đi về phía tòa nhà Ranshan. Diệp Chi đóng cốp xe lại, nhìn bóng lưng bạn trai biến mất sau khi bước vào than máy, cô chợt nhận ra bạn trai mình dường như đang đi quay quảng cáo cho nhãn hiệu nước hoa có tên là EG của nhà sản xuất Ranshan. Nhưng sao người mẫu đi quay quảng cáo phải mang theo đạo cụ nhỉ? Chẳng lẽ họ dùng nhang để tạo hiệu ứng cho chai nước hoa trong lung linh huyền ảo hơn sao? Đúng là có sáng tạo lắm nha, hay mình cũng dùng nhang để tạo hiện ứng cho quảng cáo sản phẩm gia dụng nhỉ? Cụ thể là nồi cơm điện thế hệ mới! Đúng rồi, khi về nhất định sẽ nói với Lâm Giang mới được.
Diệp Chi có chút miên man bước lên xe, cô còn chưa kịp nổ máy thì trợ lý trưởng đã gọi tới.
“Giám đốc, trưa rồi, hẹn hò xong chưa?” Lâm Giang ở đầu bên kia điện thoại trêu ghẹo.
“Công ty có chuyện gì sao?” Diệp Chi không quan tâm đến câu hỏi của anh.
“Vừa rồi đối tác ở khách sạn Xuân Hạ đến gia hạn hợp đồng, tôi muốn hẹn họ ăn tối.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lâm Giang đang rất bận rộn, “Nếu cậu không có thời gian, tôi sẽ từ chối cho."
Diệp chi đặt một tay lên vô lăng và gật đầu, cô nhớ vợ của đối tác khách sạn Xuân Hạ là người trong ngành giải trí, vì vậy có thể hỏi cô ấy một chút về lĩnh vực mà bạn trai đang làm.
"Tôi rảnh, tôi sẽ quay lại công ty ngay bây giờ."
Lâm Giang mỉm cười và nói, "Được, vậy tôi sẽ đặt một nhà hàng trước."
Diệp Chi lái xe đến công ty, lúc này đối tác của khách sạn Xuân Hạ vừa bước ra khỏi thang máy, “Diệp Chi, đã lâu không gặp.”
“Ông Hạ, lúc này vẫn khỏe chứ?” Diệp Chi cúi đầu bắt tay, cô hỏi vị khách với một nụ cười tươi trên môi.
Sau khi cùng đối tác bàn công việc ký kết hợp đồng và dùng xong bữa ăn, Diệp Chi đưa ông Hạ và vợ đến khu trung tâm thương mại mua sắm để giới thiệu những sản phẩm mới của công ty. Họ cùng nhau đi bộ dạo quanh một vòng, tuy nói là đối tác nhưng họ luôn xem nhau là bạn bè thân thiết, hai người đã không gặp nhau gần một năm.
“Công ty của cô bây giờ phát triển càng ngày càng lớn.” Ông Hạ cười nói, “Nhưng cô thì không thay đổi gì cả.”
Ông nhìn Diệp Chi từ trên xuống dưới cười lắc đầu. Một người mới hai mươi sáu tuổi nhưng ăn mặc tối giản trong già dặn đi rất nhiều, còn một người đã ngoài bốn mươi tuổi lại ăn mặc trẻ trung như một sinh viên đại học, hai người đi với nhau thật sự làm người ta khó hiểu.
“Thoải mái là được rồi, không cần quá cầu kỳ làm gì.” Diệp Chi thản nhiên nói, cô bán hàng gia dụng chứ không phải bán quần áo nên không phải chưng diện cầu kỳ làm gì.
“Ừ.” Ông Hạ gật đầu đồng ý. Hai người đi vào thang máy, Diệp Chi vừa xoay người nhấn nút, ánh mắt cô hướng về phía trước bên phải, đột nhiên dừng lại sau đó hạ tay xuống, "Ông Hạ, chờ một chút."
Nói xong cô vội vàng bước ra ngoài, đi thẳng về phía trước. Ông Hạ sửng sốt cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài. Diệp Chi đi đến quầy hành của công ty Ranshan và hỏi thẳng nhân viên bán hàng.
"Tôi muốn một chai EG, là Enchanted Galaxy của Ranshan."
“Được, chị đợi một chút, tôi lập tức đi lấy cho chị.” Nữ nhân viên lập tức quay người lại mang theo một lọ nước hoa.
“Hai năm gần đây nhãn hiệu Ranshan rất nổi tiếng, vợ tôi cũng thích nước hoa của họ.” Ông Hạ nói, sau đó nghiêng người ngạc nhiên hỏi Diệp Chi, “Cô mua làm quà à?
“Là tôi dùng.” Thanh toán tiền xong, Diệp Chi mở lọ nước hoa xịt lên người mình hai lần.
Ông Hạ, "...Hả?" Mặc quần áo bình dân lại xịt nước hoa đắt tiền! Như vậy có làm tăng giá trị của bộ quần áo lên không nhỉ?
Diệp Chi đóng nắp lọ nước hoa lại cho vào túi xách, cô tự hào khoe khoang nói với ông Hạ, "Bạn trai tôi cũng thích loại nước hoa này, nên tôi mua về dùng thử."
Ông Hạ sửng sốt, "Cô có bạn trai rồi?"
Thật bất ngờ, một người nghiện công việc như cô ấy mà hiện tại lại có bạn trai rồi, trước đó không phải cô ấy vẫn thường nói với vợ của ông rằng sẽ sống độc thân trong suốt quãng đời còn lại của mình hay sao?
Diệp Chi mỉm cười trước sự ngạc nhiên của bạn mình, "Tất nhiên, bạn trai của tôi còn rất đẹp trai."
Ông Hạ bị sốc tập hai, giám đốc Diệp Chi có bạn trai mà người đó còn rất đẹp trai, đó thật là một điều kỳ diệu khó có thể hình dung!
Ông Hạ lập tức tò mò quan tâm hỏi, "Cô có bức ảnh nào của bạn trai không? Cho tôi xem đi." Không phải tôi không tin cô, nhưng tôi thật sự rất tò mò liệu điều cô nói có thật hay không?