Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 15: Cô ấy rất đúng giờ



Phải biết rằng ông Hạ luôn tự hào về vợ của mình, mỗi lần rủ Diệp Chi đi ăn tối đều không có mục đích gì khác ngoài ý định chỉ muốn khoe cô vợ xinh đẹp trẻ trung là diễn viên của ông ta thôi. Nhưng đáng tiếc Diệp Chi không có bất kỳ bức ảnh nào của bạn trai trong ví cũng như trong điện thoại, cô mở điện thoại bấm vào Zalo của bạn trai muốn tìm một số bức ảnh cho ông Hạ xem, nhưng cô phát hiện trong Zalo của bạn trai không đăng bất cứ bức ảnh kỷ niệm nào, ngay cả ảnh Selfie cũng không có.
Diệp Chi xấu hổ ho khan một tiếng nói với ông Hạ, "...Trong điện thoại khác của tôi thì có, nhưng tôi đã để quên ở khách sạn khi đi công tác. Lần sau nhất sẽ cho ông xem."
Ông Hạ nghi hoặc nhướng mày, "Thật sao?"
“Anh à, Diệp Chi đã nói như vậy rồi, anh phải tin cô ấy chứ.” Vợ ông Hạ lịch sự nhắc nhở chồng mình.
Sau đó ba người đi vào thang máy, ngồi ở trong nhà hàng, ông Hạ thừa dịp nói thêm, "Nếu có thể nên chụp ảnh cùng bạn trai nhiều hơn để làm kỷ niệm của một thời tuổi trẻ yêu nhau, sau này nhìn lại sẽ thấy chân trọng tình cảm của hai người hơn. Nhắc mới nhớ, cách đây ít lâu vợ tôi có đi làm giám khảo cho một liên hoan phim, tôi chụp rất nhiều ảnh của cô ấy, ảnh tôi chụp cũng khá đẹp."
Lại khoe vợ nữa rồi.
Trong khi nói chuyện, ông Hạ lấy điện thoại di động ra và cho Diệp Chi xem những bức ảnh mình đã chụp.
Nhưng Diệp Chi nào có quan tâm, vợ của người khác thì có gì thú vị? Giờ phút này cô chỉ muốn gặp bạn trai mình nhiều hơn mà thôi, cô nói điều gì đó chiếu lệ với ông Hạ về những bức ảnh của ông chụp. Diệp Chi cố gắng tìm hiểu thông tin về gia đình bạn trai nên quay sang hỏi vợ ông Hạ.
"Chị Mai, chị có biết trong giới người mẫu có ai tên là Lâm Tín không?"
“ Lâm Tín! tôi biết chứ!”
Thuỳ Mai vợ ông Hạ cong môi, "Lúc đầu, anh ta làm chung công ty với tôi, một người cũng không có gì nổi bật."
Thuỳ Mai là một người mẫu và diễn viên truyền hình quyến rũ nổi tiếng, chị ấy đã ở trong làng giải trí hơn hai mươi năm, và bây giờ chị ấy gần như đã rút lui khỏi làng giải trí để chăm sóc gia đình. Nghe Thuỳ Mai nói như thế làm Diệp Chi nhớ lại gương mặt bạn trai vừa gặp hôm nay, trông hơi có nét giống chị Thuỳ Mai, nhưng so với chị ấy, anh còn thiếu phong cách một nghệ sĩ thực thụ. Cũng có thể là sự lạnh lùng của anh không thu hút được người khác nhưng đối với Diệp Chi, anh là người đàn ông đẹp nhất và quyết rủ nhất mà cô từng gặp.
"Đừng nhắc đến những chuyện đã qua nữa, hồi đó mặc dù còn trẻ nhưng anh chàng Lâm Tín đó làm sao đuổi kịp được vợ tôi?" Ông Hạ nói chen vào.
Ông đã khoe khoang vợ của mình trước mặt rất nhiều người, chẳng những vậy, ông còn nói mình đã đánh bại vô số người theo đuổi Thuỳ Mai, và là người nổi bật nhất trong số những người theo đuổi vợ ông, nên cuối cùng ông đã chinh phục được trái tim của cô ấy. Vừa nhắc đến chuyện này, ông Hạ lập tức trở nên hưng phấn, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trên mặt liền lộ ra vẻ trẻ trung rạng rỡ, ông hắng giọng, nghiêm túc nói với Diệp Chi.
“Những người thành công trong sự nghiệp như chúng ta, nếu muốn theo đuổi những người làm trong ngành giải trí thì phải ghi nhớ điều này."
"Điều gì vậy.?" Hai mắt Diệp Chi sáng hẳn lên, lập tức ngồi thẳng người và chăm chú lắng nghe.
“Hạ thấp quy thế, càng thấp càng thấp!” Ông Hạ giọng vô cùng nghiêm túc, “Nhất định phải quên đi thân phận của mình là một giám đốc đứng trên rất nhiều người, phải biết rằng những người đẹp đều có điểm chung là kiêu ngạo, giống như chúng ta không phải là những người bình thường, chúng ta thành công nên chúng ta cũng kiêu ngạo, nhưng bất quá không bằng sự kiêu ngạo của họ.”
Ánh mắt ông Hạ bắt gặp khuôn mặt chăm chú lắng nghe của Diệp Chi, đối với cụm từ “người bình thường” mà ông vừa nói đột nhiên cảm thấy cô gái ngồi trước mặt mình rất đỗi bình thường không có gì đặt biệt, vậy mà lại muốn theo đuổi một người mẫu cơ đấy! Lúc này ông không thể nói tiếp được gì, nếu còn nói sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự ti của cô ấy mất thôi.
“Tóm lại, vợ tôi nói gì tôi cũng sẽ làm theo, tuyệt đối sẽ không phản bác.” Ông Hạ nói với giọng điệu của người từng trãi, “Chúng ta chỉ cần lặng lẽ đi theo phía sau là được.”
Thuỳ Mai ngồi bên cạnh cười tươi nhìn chồng mình. Còn Diệp Chi thì trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề gì đó trong tương lai.
Mọi người ăn cơm xong cũng đã tám giờ tối. Trước khi đi, ông Hạ còn nắm tay Diệp Chi xúc động nói, "Diệp Chi à, không ngờ giữa chúng ta ngày càng có nhiều chủ đề chung để nói với nhau, lần sau nhất định sẽ mời cô đến nhà tôi chơi, tôi còn nhiều kinh nghiệm trong việc theo đuổi người nổi tiếng lắm đó."
"Được, nhất định phải thỉnh giáo."
Sự đồng cảm của hai người dành cho nhau trực tiếp khiến Thuỳ Mai ở bên cạnh cảm thấy rất buồn cười.

Trên đường trở về công ty.
"Ông Hạ tặng cậu nước hoa à?" Lâm Giang ngửi được mùi thơm lạ trên người Diệp Chi nên thuận miệng hỏi.
“Là tôi mua.” Diệp Chi đưa tay lên ngửi, cô không khỏi nhíu mày, cảm thấy mùi hương này khác xa với mùi hương mà bạn trai đã dùng.
Lâm Giang đảo mắt nhìn túi nước hoa trên đùi cô, "Sao đột nhiên lại muốn mua nước hoa? Tôi nhớ cậu đâu có thích dùng nước hoa."
“Bạn trai tôi dùng trên người mùi rất thơm, nên tôi mua dùng thử. Thay đổi bản thân để thích nghi với thực tế là điều nên làm." Diệp Chi lấy lọ nước hoa từ trong túi ra, cẩn thận nhìn vào nó, chắc chắn lọ nước hoa cô đã mua không phải là lọ nước hoa mà bạn trai đã dùng.
Lâm Giang giữ tay lái nhìn qua một lúc, sau đó quay đi như không có chuyện gì xảy ra, "Nước hoa này có mùi quá lạnh, tôi thấy nó không phù hợp với cậu đâu."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Mùi của bạn trai thơm và dễ chịu hơn rất nhiều, Diệp Chi nghĩ sau khi gặp sẽ hỏi bạn trai tại sao mùi mình mua lại khác với của anh ấy.
Trong xe đột nhiên im bặt, Diệp Chi ngồi ở ghế sau cũng không phát hiện ra điều gì. Mười phút sau, khi cả hai đến cổng công ty, Lâm Giang nhấn cửa sổ xe xuống để hít thở, anh không thích mùi nước hoa của Diệp Chi chút nào. Lúc này, Diệp Chi đã bước xuống xe, cô không đi về phía cổng công ty mà đi đến bãi đổ xe.
"Cậu không vào công ty sao?"
"Không, cậu cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi." Diệp Chi đi về phía xe của mình.
Cô phải đi đón bạn trai, không thể để người yêu đợi lâu.
...
Lúc chín giờ, đúng giờ Diệp Chi lái xe đến công ty của Thiên Vũ, cô đổ xe bên ngoài tòa nhà Ranshan. Thiên Vũ vẫn còn trong phòng nghiên cứu, anh đã không mặc áo khoác ngoài mà thay vào đó là chiếc áo khoác dài màu trắng và đeo kính bảo vệ, nhỏ một chút chất lỏng từ ống nghiệm lên tờ giấy thơm sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.
Nó không đúng mùi hương mà anh cần.
Thiên Vũ đặt tờ giấy mẫu thử nghiệm xuống, đang định thử một phương pháp nguyên bản khác nhưng chợt nhớ tới một chuyện, anh đi tới cửa sổ trên lầu hai và nhìn xuống.
Chắc chắn rồi, đã nhìn thấy đèn pha gọi sáng của chiếc ô tô quen thuộc.
Thiên Vũ đột nhiệt cong môi, "Cô ấy rất đúng giờ."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com