Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 16: Nữ vệ sĩ của tôi có khứu giác rất đặc biệt



Thiên Vũ không tiếp tục làm việc nữa, anh cởi áo khoác trắng ra thay lại quần áo của chính mình, chậm rãi đi xuống cầu thang. Khi bước ra đến cửa, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ vệ sĩ đang ngồi trong xe từ xa, cửa sổ kính xe đã được hạ xuống và cô ấy đang cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình, ngón tay di chuyển trên màn hình. Thiên Vũ tự hỏi, có phải cô ấy đang báo cáo tình hình với ba của anh hay không. Nhưng chỉ trong vài giây Thiên Vũ đã biết đối phương đang gửi tin nhắn cho mình, bởi vì điện thoại di động của anh lúc này rung lên báo có tin nhắn.
Number One: [Anh vẫn đang làm việc à?]
Thiên Vũ không trả lời tin nhắn, anh tắc máy nhét điện thoại vào túi và đi về phía nơi xe Diệp Chi đang đổ. Anh còn chưa đi đến, Diệp Chi đã cảm nhận có người đang đi về hướng mình, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức đôi mắt sáng như ngàn vì sao lấp lánh. Cô mỉm cười với anh sau đó vội vàng xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho Thiên Vũ thuận miệng hỏi.
"Anh ăn cơm chưa?"
Thiên Vũ ngồi vào xe trực tiếp nói, "Tôi không đói."
Diệp Chi cũng không đói vì trước đó cô đã ăn cùng ông Hạ trong nhà hàng. Cô cũng không ép anh, Diệp Chi bước lên xe chuẩn bị đưa bạn trai về nhà. Vừa đóng cửa xe cách biệt với thế giới bên ngoài, Thiên Vũ có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng mang chút khí thế mạnh mẽ của đối phương, quan trọng nhất là... Anh nghiêng đầu nhìn người nữ vệ sĩ đang lái xe với đôi mắt đẹp, sau đó lên tiếng hỏi, "Là EG Ranshan?"
Diệp Chi tròn mắt quay nhìn Thiên Vũ, cô rất ngạc nhiên khi vừa ngồi vào xe chưa được bao lâu bạn trai đã ngửi ra mùi nước hoa trên người mình, không những vậy anh còn chủ động hỏi cô.
Diệp Chi vội vàng trả lời, "Em vừa mua khi nhìn thấy nó trong trung tâm thương mại, nhưng có vẻ mùi hương của nó không dễ chịu giống mùi mà anh đang dùng."
Thiên Vũ im lặng một lúc, sau đó hỏi cô, "Em thích mùi trên người tôi hơn sao?” Mặc dù cô ấy đã lập gia đình và sinh con, nhưng với vẻ bề ngoài như thế, chắc chắn cô ấy nhỏ tuổi hơn mình. Thiên Vũ nghĩ vậy, nên thay vì xưng cô như lúc trước thì anh thay đổi gọi Diệp Chi bằng em.
"Em thích anh hơn.” Diệp Chị tự nói trong lòng, lời cô nói ra lúc này lại là, "À, lọ nước hoa em mua không thơm bằng mùi trên người của anh, nó thiếu một chút gì đó."
Thiên Vũ hơi kinh ngạc nhưng vẫn điềm nhiên, Diệp Chi đang lái xe nên không nhận ra được điều này. EG mà Diệp Chi mua ở trung tâm thương mại có chút thay đổi, nó thiếu đi mùi hương sữa của gỗ đàn hương nên mùi ngửi được sẽ lạnh và trống trải hơn rất nhiều. Lâu nay ít người phát hiện ra được sự khác biệt đó, trừ khi người đó là một nhà điều chế nước hoa chuyên nghiệp mới có thể nhận ra. Còn mẫu thử mới của Thiên Vũ mang đầy đủ hương liệu cộng thêm gỗ đàn hương non nên mùi dịu nhẹ và cực kỳ dễ chịu.
Chỉ là nó không khác nhau quá nhiều nhưng cô ấy... Lại ngửi ra được?
“Em có từng nghiên cứu về nước hoa không?” Thiên Vũ rất ít nói chuyện với người khác, nhưng giờ lại muốn bắt chuyện với Diệp Chi.
“Nước hoa?” Diệp Chi vội vàng quay sang nhìn bạn trai bên cạnh sau đó lắc đầu, “Em không hiểu về nước hoa, cũng chưa từng nghiên cứu về nó.”
Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của Thiên Vũ đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích. Cô ấy không hiểu về nước hoa, nhưng lại có thể phát hiện ra sự khác biệt, như vậy là do cô ấy có khứu giác cực kỳ nhạy cảm có thể phân biệt được sự khác biệt của mùi hương.
Người ta thường cho rằng chỉ có người tạo ra mùi hương mới có thể xác định đâu là mùi hương dễ chịu và mùi hương đẹp. Nhưng thật ra là không phải. Khứu giác của mỗi người là một món quà rất đặc biệt, ai cũng có một cách cảm nhận hương thơm rất khác nhau. Một mùi hương cho cảm giác dễ chịu nhưng không đẹp, có nghĩa là mùi hương đó chưa thể chạm được đến cảm xúc. Người làm hương chỉ cần tạo ra được mùi hương vừa thơm vừa đẹp lại dễ chịu, đủ để chạm đến cảm xúc của người ngửi nó để có thể làm say lòng họ và níu kéo họ sử dụng, chứ không cần hướng đến điều gì quá trừu tượng và cao siêu. Nếu một người có nhiều cảm xúc nhưng lại không có óc phân tích tốt thì sẽ khó tạo ra được một mùi hương mang đầy đủ các yếu tố nói trên. Ngược lại, nếu họ có kỹ thuật tốt nhưng lại không truyền tải được cảm xúc hay tình yêu của mình vào mùi hương mà họ tạo ra, thì mùi hương đó chỉ thơm chứ không thể lay động cảm xúc của người khác.
Cô gái này có một sự cân bằng về cảm xúc cộng với lý trí mạnh mẽ, và khứu giác rất tốt.
Không nhịn được, Thiên Vũ lần đầu tiên liếc nhìn nữ vệ sĩ của mình một cái.
...
Khi Diệp Chi đưa Thiên Vũ đến trước cổng khu đô thị Văn Hiến, Thiên Vũ đột nhiên quay lại nhìn Diệp Chi sau đó nói với cô, "Em lên đây với tôi."
Diệp Chi sững sờ tại chỗ, tim cô đập thình thịch: Đêm khuya thế này, bạn trai của mình muốn mời mình lên nhà anh ấy? Không tốt lắm đâu, quan hệ của chúng ta chưa đến mức phải…
Diệp Chi bối rối ngước nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn trai dưới ánh đèn đường. Trong phút chốc, Diệp Chi liền nghĩ đến chuyện sẽ mời những ai cho đám cưới của mình, và cô cảm thấy tâm tình rất tốt.
Nhưng khi Thiên Vũ nói xong, anh cũng không đợi cô trả lời mà trực tiếp mở cửa xe đi vào cổng chính. Diệp Chi như sợ cánh cửa đóng lại nên vội vàng đi nhanh theo anh, cô lặng lẽ mở điện thoại bằng một tay, ngón tay cái cố gắng gõ nhanh dòng chữ trên google tìm kiếm, "lần đầu tiên đến nhà bạn trai nên làm gì?".
Tuy nhiên, nhà Thiên Vũ ở tầng hai, khi cô vừa gõ xong chữ vào ô tìm kiếm còn chưa bấm để xem đáp án thì đã đứng trước cửa nhà của anh.
Thiên Vũ mở cửa bước vào. Diệp Chi không còn cách nào khác ngoài việc tắt điện thoại và đi vào theo.
Thật trống trải. Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Chi khi bước vào nhà bạn trai. Trong toàn bộ phòng khách ngoại trừ có rất nhiều hoa lan được đựng trong những chiếc bình thuỷ tinh trong suốt đặt trên bàn ăn thì những nơi khác không có bao nhiêu dấu vết của đồ vật từng được trang trí. Nó còn trống trải hơn cả nhà của cô. Diệp Chi là một kỹ sư điển hình, cô ấy không quan tâm đến những thứ xa hoa, và với công việc bận rộn thì ngôi nhà của cô ấy về cơ bản chỉ là một căn phòng làm việc không hơn không kém.
Còn ở đây… Diệp Chi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nghĩ ra được cụm từ - Phòng thí nghiệm.
"Đây là loại EG mà anh đã dùng, khác với loại ở trung tâm thương mại."
Thiên Vũ quay người trở lại, trên tay anh cầm theo một cái lọ nhỏ đưa cho Diệp Chi.
"Cho em." Thiên Vũ nói.
Vì cô ấy có thể ngửi thấy mùi khác biệt của nó nên coi như đã là một chuyên gia thẩm định nước hoa, nên anh sẵn sàng tặng nó cho cô ấy.
Ánh mắt Diệp Chi dừng trên tay Thiên Vũ đang cầm lọ nước hoa một hồi lâu, sau đó chậm rãi dời lên gương mặt và bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình, rốt cuộc cô ý thức được: Hóa ra anh ấy chỉ là muốn mình lên nhà để tặng nước hoa.
Dù hơi tiếc nuối nhưng Diệp Chi vẫn vui vẻ mỉm cười và nhận lấy cái lọ từ tay Thiên Vũ, “Cám ơn anh.”
Đây là món quà đầu tiên bạn trai tặng cô, khi về nhà nhất định phải suy nghĩ thật kỹ xem nên đặt trang trọng ở đâu để mọi người dễ thấy nhất mới được.
“Ngày mai đừng đến đón anh.” Thiên Vũ rút tay về, nói.
Ranshan vốn là sản nghiệp do mẹ anh để lại, nay đã khôi phục và xuất hiện trước công chúng cùng với sản phẩm do anh sản xuất ra là EG, anh cần phát triển những dòng nước hoa mới hơn để tiếp tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Ranshan trên thị trường nên cần có nhiều thời gian để nghiên cứu.
“Được.” Diệp Chi nghe được bạn trai có ý muốn đuổi mình về nhưng cô cũng không thấy buồn, tương lai còn dài mà, còn rất nhiều thời gian để gặp nhau. Nên nhớ, cơ hội là do con người tự tạo ra.
Diệp Chi cầm lọ nước hoa xoay người định rời đi, lúc này cô liếc mắt nhìn thấy hoa trên ban công bên kia, cho dù bị bóng tối bao phủ nhưng cô cũng có thể mơ hồ biết được những bông hoa đang nở rộ giống như chuyện tình cảm của cô và bạn trai đang phát triển rất tốt và sắp nở hoa toả hương thơm.
“Em đi đây.” Trước khi đóng cửa, Diệp Chi quay đầu nhìn bạn trai nói.
Thiên Vũ đứng trong phòng khách gật đầu với cô và đóng cửa lại.
Trong hành lang, tiếng bước chân dần dần biến mất, lầu hai lại một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com