Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 18: Mua quà tặng bạn trai



Vào ngày hôm sau, buổi đấu giá trang sức được diễn ra ở tầng cao nhất của toà nhà trung tâm thành phố Amida One Tower, thu hút rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh cũng như giàu có.
Lúc này, Diệp Chi đỗ xe, cô vừa đi tới cửa đã nhìn thấy trợ lý trưởng mặc âu phục đi giày da đứng ở đó, bộ dáng đặc biệt bắt mắt.
“Lâm Giang.” Diệp Chi tiến lên gọi tên anh trợ lý, “Cậu tới sớm vậy?”
“Tôi mới tới không lâu.” Lâm Giang đẩy cặp kính gọng vàng trên mũi lên, anh đưa cho Diệp Chi thư mời của buổi đấu giá.
Diệp Chi tiếp nhận, ân cần nhắc nhở Lâm Giang, “Vừa rồi cậu đứng ở đây, có chút giống bảo vệ.”
“....” Lâm Giang khẽ cười, “Bởi vì bên cạnh tôi không có người phụ nữ nào đồng hành."
Diệp Chi sau khi nghe xong liền nhìn xung quanh, quả nhiên, hầu hết những người đến đây đều đi theo cặp, cô phát hiện ra mình cũng đi một mình, "Vậy, tôi đang dùng thư mời của bạn gái cậu sao?"
Vì Diệp Chi chưa bao giờ đi đến các buổi đấu giá trang sức nên không biết mọi người thường đi một cập khi đến đây. Và trước đây cô cũng không bao giờ quan tâm đến vấn đề này.
“Cậu biết tôi không có bạn gái mà.” Lâm Giang nhướng mày với Diệp Chi, “Đáng lẽ tôi sẽ không đến đây, nhưng vì cậu muốn đến nên tôi mới đi cùng.”
“Hôm qua trong bữa tối, ông Hạ nói sẽ tới.” Diệp Chi đi tới trước mặt rồi đưa thư mời cho người bảo vệ, “Tôi cũng chỉ tới xem ở đây bán đấu giá cái gì.”
“Thật hiếm thấy cậu cũng có hứng thú.” Lâm Giang đi bên cạnh Diệp Chi, ngoại trừ bộ quần áo thường ngày không phù hợp của cô, họ không khác gì những cặp đôi xung quanh.
Trong loại đấu giá sản phẩm có ngưỡng này, đồ uống và món tráng miệng được chuẩn bị đặc biệt để khách mời có thể dùng trong khi thoải mái trò chuyện. Diệp Chi vừa bước vào đã bị ông Hạ chú ý ngay lập tức, trang phục của cô quá lộ liễu giữa đám đông với áo vest đen và váy dài, quá nghiêm túc chẳng khác nào cô hiệu trưởng của một trường trung học. Hơn nữa, bên cạnh cô còn có một trợ lý trẻ tuổi, đủ để thu hút sự chú ý của nhiều người đang có mặt trong buổi đấu giá sang trọng này. Ngay lập tức, ông Hạ cầm ly rượu của mình cùng vợ là Thuỳ Mai bước tới.
“Diệp Chi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Ông Hạ nâng ly hỏi cô.
Diệp Chi nổi tiếng là một người nghiện công việc, cô ấy sẽ không đến bất kỳ bữa tiệc nào dù được mời, trừ khi có liên quan đến công việc. Giống như hôm qua, có thể rủ cô ấy đi ăn tối là hoàn toàn vì chuyện gia hạn hợp đồng với công ty nhằm cung cấp đồ gia dụng cho khách sạn Xuân Hạ. Ông Hạ cũng nghe nói lần cuối cùng Diệp Chi xuất hiện trước công chúng dường như là trong một bữa tiệc vào nửa năm trước, và đó cũng là để hợp tác với một công ty sản xuất ô tô.
Lâm Giang lấy hai ly rượu vang đỏ từ bàn bên cạnh, đứng sau lưng Diệp Chi sau đó đưa cho cô một ly và không nói lời nào.
Diệp Chi cầm lấy cụng ly với ông Hạ, cô ngẩng đầu nhấp một ngụm, nói, "Tôi đến xem có cái gì thích hợp để tặng bạn trai không."
Thì ra là đến vì bạn trai.
Đứng phía sau Diệp Chi, động tác uống rượu của Lâm Giang dừng lại.
Cô ấy đến buổi đấu giá để mua thứ gì đó tặng cho Lâm Tín sao?
Vừa nghe Diệp Chi nhắc tới chuyện này, ông Hạ liền nghĩ tới những bình luận trên Facebook tối hôm qua của cô, ông liền nháy mắt nói, "Diệp Chi, hôm qua tôi thấy cô mua nước hoa!”
Diệp Chi không cười, liếc ông Hạ một cái, nếu không có ông tọc mạch thì tối qua tôi đã thành công khoe quà tặng của bạn trai với bạn bè rồi.
“Phải, nhưng chuyện tôi được tặng nước hoa là thật. Bạn trai tặng cho tôi một lọ khác, nó có mùi hương rất đặc biệt chưa xuất hiện trên thị trường.”
Ông Hạ kéo giọng, “Thì ra là thế.”
Dù nói rõ ràng như vậy nhưng tôi vẫn không tin đâu.
"Diệp Chi, cô có muốn xem hôm nay đấu giá những mẫu nào không?" Thuỳ Mai đứng ở bên cạnh đem một tập hình mẫu thật dày đưa qua cho Diệp Chi, "Lần đấu giá này sẽ có một trăm sản phẩm trong mỗi bộ sưu tập, số lượng tương đối ít, nhưng có một vài mẫu thực sự rất quý hiếm."
Diệp Chi đưa tay ra nhận lấy, cô nhìn Thuỳ Mai, không hổ danh là ngôi sao nổi tiếng một thời trong làng giải trí, dù đã ngoài bốn mươi nhưng cô ấy vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ. Lúc này, có người đến chào Diệp Chi. Ông Hạ và đối phương gật đầu với nhau rồi cùng vợ bước sang một bên.
Khi tìm được chỗ ngồi, ông Hạ buôn chuyện với vợ, "Nếu Diệp Chi thật sự có bạn trai, thì lợn đực cũng có thể sinh ra một đàn con!"
Thuỳ Mai trong vô thức cau mày khi nghe những lời nói của chồng mình.
Ông Hạ tưởng vợ không tin nên nói tiếp, "Trong bữa tối hôm qua, cô ấy thậm chí còn không cho xem ảnh bạn trai, nhất định là giả thôi."
“Nhưng sao anh lại kích động như vậy?" Thuỳ Mai liếc nhìn chồng, không hiểu trò vui của những người đàn ông trung niên là như thế nào nữa, tối qua ông ấy thậm chí còn phấn khích đến nổi chạy đến phòng khách để nói về chuyện Diệp Chi có bạn trai..
"Em yêu, mấy năm rồi em không nhìn thấy bộ dạng của Diệp Chi." Ông Hạ thở dài, "Anh đã gặp rất nhiều người nghiện công việc, nhưng chắc chắn không có người nào nghiện công việc nghiêm túc như cô ấy. Yêu một người nào đó? Cô ấy sẽ để tâm vào chuyện quen bạn trai một cách nghiêm túc sao?"
"Thật à?" Thuỳ Mai liếc nhìn trợ lý trưởng trẻ tuổi đi cùng Diệp Chi, "Nếu cô ấy muốn yêu, cô ấy không cần phải lo lắng về việc tìm bạn trai đâu."
Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng cũng bước vào buổi đấu giá, Diệp Chi lấy một chai nước khoáng mở ra và uống vài ngụm, cô nói với Lâm Giang đứng bên cạnh, "Uống rượu vào buổi sáng không tốt cho sức khỏe.”
Lâm Giang cầm đĩa đồ ăn nhẹ đưa cho Diệp Chi, "Ăn cái này đi."
Diệp Chi lắc đầu, "Cậu ăn đi, sau khi ăn sáng tôi mới đến đây."
Lúc này trong đại sảnh, một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi quay lại và vẫy tay với Lâm Giang.
“Đó là em gái của tôi.” Lâm Giang nghiêng đầu giới thiệu Diệp Chi.
“Em gái dường như muốn gọi cậu sáng đó.” Diệp Chi nhìn qua hướng người phụ nữ đang đứng bên kia và nói với Lâm Giang.
Lâm Giang đi mấy bước sau đó quay đầu lại nói, "Tôi ngồi ở bên kia, có cần gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi."
Diệp Chi phất phất tay ra hiệu cho trợ lý mau đi đi, "Hôm nay cho phép cậu nghỉ một ngày."
Lâm Giang ngồi xuống với em gái của mình. Diệp Chi cũng ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi có cuốn sách đấu giá và ngồi xuống. Vừa ngồi, cô liền phát hiện người ngồi bên cạnh nhìn quen quen. Là ông Trần, người đã trò chuyện riêng với cô trên Facebook ngày hôm qua. Chủ tịch Trần mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám, trông rất phong độ và tao nhã, nhìn không giống đã ngoài bốn mươi nhưng nếp nhăn dọc sâu giữa hai lông mày vẫn lộ rõ.
Trần Thiên Tân lúc này mới chú ý tới bên cạnh có người ngồi, ông ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Chi, hướng cô gật đầu một cái, “Giám đốc Diệp Chi.”
“Chủ tịch Trần.” Diệp Chi cũng gật đầu, không nghĩ là trùng hợp gặp ông ấy ở đây.
Hơn một nửa số người trong cuộc đấu giá này là những người kinh doanh đến nhiều nơi trong thành phố, vì vậy việc gặp được họ là rất đỗi bình thường. Diệp Chi ngồi xuống và chăm chú lật album ảnh của buổi đấu giá, cô muốn xem những bộ sưu tập trang sức sắp được đấu giá. Ông Trần ngồi bên cạnh cũng cầm một cuốn sách giống như vậy trong tay, nhưng ông ta không mở nó ra, ông chỉ ngồi thẳng và lặng lẽ nhìn về phía trước.
Trong phòng đấu giá rộng rãi, nơi yên tĩnh nhất là chỗ ngồi của hai người họ. Những người ngồi cùng nhau, bất kể có quen biết nhau hay không họ đều hàn huyên vài câu, hỏi về thân phận và tên tuổi để làm quen, dù sao thì người có thể vào được chỗ này là người có địa vị không hề thấp trong giới kinh doanh.
Diệp Chi không quan tâm đến những người xung quanh, cô chăm chú lật xem tập sách đấu giá, nhưng tất cả các sản phẩm đấu giá hôm nay cô điều không thích chút nào, cũng không thích hợp làm quà tặng bạn trai. Hình ảnh các sản phẩm đấu giá bao gồm vòng ngọc bích hoặc vòng cổ kim cương, hầu hết chúng đều là kiểu mẫu dành cho phụ nữ, những bộ sưu tập khác thì quá lỗi thời và không đẹp. Diệp Chi cảm thấy hôm nay đến đây thật lãng phí một ngày làm việc, nếu biết vậy cô sẽ nói với Lâm Giang cho xem hình ảnh bộ sưu tập được đấu giá trước khi đến đây, sau đó sẽ quyết định có nên đến hay không, vậy sẽ không phải mất thời gian đến đây mà không mua được gì.
Lúc này, người điều khiển cuộc đấu giá đã đứng trên sân khấu, chuẩn bị bắt đầu cuộc đấu giá.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com