Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 19: Buổi đấu giá căn thẳng



Diệp Chi lật vài trang cuối cùng của tập mẫu sản phẩm, đột nhiên cô bắt gặp rất nhiều thứ đáng xem, ngay lập tức cảm thấy chuyến đi lần này không uổng công. Cô đóng tập mẫu sản phẩm đấu giá lại và ngồi chờ.
Cả buổi sáng, từ lô thứ nhất đến lô thứ hai mươi lăm, Diệp Chi và ông Trần điều ngồi đó bất động dường không hề hứng thú, tấm biển trên bàn của họ chưa hề được nhắc lên dù chỉ một lần. Trong lúc tạm nghỉ, một người phục vụ mang đồ uống và thức ăn đến. Chiếc bàn nhỏ ở giữa Diệp Chi và Trần Thiên Tân được bày đầy những món ăn và đồ uống tinh xảo. Trong khung cảnh như thế này, những người ngồi cùng bàn thường mở lời nói chuyện với nhau đó là điều khó tránh khỏi.
“Giám đốc cũng muốn mua trang sức sao?” Trần Thiên Tân chủ động hỏi.
Diệp Chi gật đầu “Chủ tịch cũng vậy?”
“Là mua cho con trai.” Trần Thiên Tân nhìn về phía trước khán đài đấu giá, “Xem ra còn phải chờ một lát.”
"Tôi thì muốn mua quà tặng bạn trai.” Diệp Chi không quên việc khoe mình có bạn trai trước mặt người ngoài, cô rất tự nhiên, nói chuyện cũng rất trôi chảy.
Ánh mắt Trần Thiên Tân rơi trên khuôn mặt ngây thơ non nớt của Diệp Chi đang ngồi bên cạnh, trong mắt ông không biết vì sao hiện lên một tia bi thương, giống như thưởng cảm cho vị giám đốc nghiện công việc lần đầu biết yêu, sau đó trên khuôn mặt thường ngày nghiêm túc của ông lại lộ ra một chút ý cười, bắt quá bởi vì đã lâu không cười nên nhìn hơi gượng gạo.
"Thật quá tốt."
"Ở đây Không có nhiều sản phẩm phù hợp." Diệp Chi nhìn vào album ảnh sản phẩm được đấu giá trước mặt Trần Thiên Tân, cô nói thêm, "Tôi nghĩ có rất nhiều đồ trang sức dành cho nữ, nhưng ít mẫu dành cho nam."
Ông Trần đồng ý, "Nếu cô muốn tặng quà cho bạn trai thì quả nhiên không có nhiều sự lựa chọn."
Sau khi trò chuyện một lúc trong khi dùng bữa, ông Trần đột nhiên hỏi Diệp Chi, "Giám đốc, nước hoa cô dùng hôm nay là EG Ranshan?"
Diệp Chi sửng sốt, "Đúng rồi, là do bạn trai tôi tặng."
Thật ra mùi hương cô ấy đang dùng là lọ nước hoa được mua ở trung tâm thương mại chứ không phải lọ của bạn trai tặng, cô muốn giữ món quà đầu tiên chỉ để ngắm nhìn chứ không dùng vì cô chân trọng nó, nhưng Diệp Chi cảm thấy mùi của lọ nước hoa mua ở trung tâm thương mại vẫn có chút khác biệt so với mùi của bạn trai nên không quen. Cô thích mùi hương hơi ẩm ướt và mơ hồ trên người bạn trai của mình hơn, nên cô không cảm thấy có gì đặc biệt khi một mùi nước hoa tương tự được xịt lên cơ thể mình. Xem ra cô ấy chỉ thích ngửi từ trên người bạn trai thôi thì đúng hơn.
Ông Trần muốn nói điều gì khác, nhưng cuộc đấu giá lại bắt đầu. Những chiếc đĩa trên bàn của hai người đã được dọn đi, và cuộc đấu giá tiếp tục. Trong khoảng thời gian này, Lâm Giang ngồi ở phía trước bên trái quay đầu nhìn Diệp Chi vài lần, anh có chút nhẹ nhõm khi thấy cô không giơ biển hiệu để mua một sản phẩm nào, và dường như cũng không quá coi trọng việc đấu giá này cho lắm.
Về phần Diệp Chi, cô hoàn toàn không để ý đến người trợ lý đang lén lúc nhìn mình, cô dựa lưng vào ghế gần như ngủ thiếp đi trong lúc chờ đợi. Cô không thích lãng phí thời gian ở những nơi như thế này, nên nhắm mắt để đầu óc mình được nghỉ ngơi.
Ngược lại, ông Trần ngồi bên cạnh cô lại ngồi yên lặng và nghiêm túc, chốc lát lại cầm điện thoại di động lên chụp ảnh những trang bên trong của cuốn sách đấu giá rồi gửi cho ai đó, sau đó kết thúc tin nhắn và không có động tỉnh gì nữa.
...
Sau một lúc chờ đợi, cho đến gần cuối buổi đấu giá, sản phẩm mà Diệp Chi mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
“Đã có nhiều sản phẩm trang sức được giới thiệu, mọi người chắc xem cũng chán rồi nhỉ?” Người đứng ra chủ trì buổi đấu giá dùng hai bàn tay chỉ vào bàn bên cạnh, “Viên ngọc bích nguyên khối do một bậc thầy điêu khắc ngọc chế tác, rất tinh tế và sống động, cây hoa huệ tây đẹp lung linh vô cùng độc đáo được chạm khắc bằng ngọc bích và chậu hoa là gỗ đàn hương. Giá khởi điểm là năm mươi triệu và mỗi lần sẽ tăng năm triệu."
Trên sàn khấu đấu giá, sản phẩm mà họ đang nói đến là khối ngọc bích được chạm khắc hình một vài cây hoa huệ tây đang nở rộ, hoa huệ tây màu trắng với những chiếc lá chạm khắc bằng ngọc bích màu xanh nhạt, dưới gốc cây là một con nai tinh tế đang ngẩng đầu, phần dưới của chậu hoa là gỗ đàn hương được đánh bóng tỉ mỉ. Diệp Chi ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy những bông hoa huệ tây và con nai nhỏ xinh đẹp được đặt trên bàn. Khoảnh khắc người chủ trì cuộc đấu giá nói bắt đầu, ông Trần và Diệp Chi gần như đồng thời giơ bản đấu giá lên.
Người chủ trì buổi đấu giá đưa bàn tay đeo găng trắng về phía Diệp Chi, “Quý cô này là người cho giá đầu tiên.”
Ông Trần sửng sốt quay đầu nhìn Diệp Chi, hiển nhiên không ngờ cô ấy cũng muốn mua sản phẩm này.
"Năm mươi năm triệu." Diệp Chi giơ tấm biển lên.
"Một trăm.” Ông Trần trực tiếp thêm vào một số nguyên tròn chỉnh.
Diệp Chi cũng không ngờ sản phẩm mà ông Trần muốn mua cũng là khối ngọc hoa huệ tây và gỗ đàn hương này, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của ông Trần. Cả hai không hẹn mà cùng lịch sự mỉm cười, sau đó quay lại nhìn vào bàn đấu giá.
Tại thời điểm này, người chủ trì buổi đấu giá đã hạ búa xuống hai lần.
Diệp Chi lại giơ biển lên, “Một trăm hai mươi.”
Cô ấy nhất định phải lấy được khối ngọc bích hoa huệ tây để tặng bạn trai. Và người cũng nhất định giành cho bằng được là ông Trần ngồi bàn bên cạnh, ông ta lại giơ tấm biển.
“Một trăm năm mươi.”
Bầu không khí giữa hai người trước đó vẫn nói chuyện hòa thuận đột nhiên trở nên căng thẳng. Đây là lần đầu tiên Diệp Chi quá chú trọng đến việc tặng quà cho bạn trai mà cùng người khác tranh dành một món đồ, nhưng ngay cả ông Trần cũng muốn tặng quà cho con trai mình nên không chịu thua kém.
Vì vậy Diệp Chi lại giơ tấm bảng của mình lên và nhìn sang người đàn ông bên cạnh, "Một trăm bảy mươi."
Giám đốc Nguyễn Diệp Chi của công ty sản xuất và phân phối hàng gia dụng là đại gia ngầm! Ông Trần Thiên Tân đương nhiên biết điều này. Cho nên muốn lấy món đồ này từ tay cô ấy thật sự là rất khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com