Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 20: Tiền không quan trọng, bạn trai quan trọng hơn



Toàn bộ khối ngọc này so với các sản phẩm khác thì chất lượng cao hơn khá nhiều, nếu không nói là vô cùng độc đáo hiếm có. Nó được thiết kế bởi một bậc thầy chạm khắc ngọc bích nổi tiếng, sự hoà hợp giữa ngọc bích xanh và ngọc trắng được chạm khắc thành hình bụi hoa huệ tây, sau đó kết hợp với một con nai nhỏ màu trắng đang ngẩng đầu ngước nhìn lên như chờ đóa hơi hoa huệ rơi xuống, cùng với chậu cây dùng gỗ đàn hương quý tạo thành. Tổng thể cực kỳ sống động, sang trọng và tao nhã. Nó hoàn toàn vượt trội so với kỹ năng chạm khắc tinh xảo mà một người nghệ nhân có thể làm ra.
Giá trị của sản phẩm này không thấp, tuy nhiên cũng không đáng giá hơn một trăm triệu, cho nên buổi đấu giá sẽ dùng nó để điều chỉnh bầu không khí, sau khi chuẩn bị xong sẽ lấy ra làm sản phẩm cuối cùng kết thúc buổi đấu giá này. Ai ngờ hai người ngồi phía dưới cứ liên tiếp giơ bản muốn nâng giá sản phẩm lên mà không muốn dừng. Rất nhiều người tại buổi đấu giá tròn mắt nhìn họ khó hiểu, chỉ một khối ngọc bích được điêu khắc tinh xảo thôi, có cần dành nhau rồi nâng giá trên trời như thế không?
"Một trăm sáu mươi." Trần Thiên Tân một lần nữa lại giơ tấm bản lên.
“Một trăm tám.” Diệp Chi rất thong thả đáp trả.
Lâm Giang quay đầu lại nhìn Diệp Chi, anh đang định đứng dậy đi tới khuyên cô ấy đừng nâng giá lên nữa nhưng lại bị cô em gái ngăn lại, “Đây là buổi đấu giá nên đừng quấy rầy người khác.”
Lâm Giang do dự một chút, sau đó chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống chỗ của mình.
“Hai trăm.” Trần Thiên Tân quay đầu nhìn Diệp Chi, ngữ khí và vẻ mặt vẫn ôn hòa, “Giám đốc, tôi đã muốn mua khối ngọc này từ lâu, không biết cô có thể nhường một bước được không?”
Diệp Chi mỉm cười sau đó giơ tay ra hiệu, “Ba trăm”, cô chỉ đơn giản nhìn ông Trần rồi lắc đầu thể hiện rõ câu trả lời, tôi cũng muốn khối ngọc bích này nên không thể nhường cho ông được.
"Ông Trần, thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta cạnh tranh công bằng thì tốt hơn." Tối nay tôi sẽ tặng quà cho bạn trai của mình!
"..." Gương mặt ông Trần có chút cứng nhắc.
Ông Trần đến buổi đấu giá chỉ vì con trai ông thích loài hoa huệ tây của thung lũng hươu, nhưng ông không ngờ giám đốc công ty sản xuất và phân phối hàng tiêu dùng gia dụng cũng thích, cho nên cô ấy mới ngồi đợi đến cuối buổi đấu giá để mua khối ngọc bích này. Hai nếp nhăn đứng giữa hai lông mày của ông Trần trở nên sâu hơn làm khí chất trên gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn. Nhưng điều này không nói lên gì cả, Diệp Chi đã gặp rất nhiều đối tác khó tính đến nỗi nói chuyện sùi bọt mép vẫn chưa chịu ký hợp đồng, những người đó còn dữ tợn hơn rất nhiều, nên đối với ông Trần, Diệp Chi chẳng lấy làm sợ hãi chút nào. Từ trước đến nay chưa có vụ làm ăn khó khăn nào mà cô chịu bó tay, huống chi chỉ là đấu giá một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo. Nếu một món quà nhỏ tặng cho bạn trai mà cũng không mua được thì còn gì mặt mũi của một giám đốc Nguyễn Diệp Chi của công ty DC company đây.
Diệp Chi nhìn ông Trần mỉm cười, "Ông Trần, thật hiếm khi tôi ra ngoài tiêu tiền. Nên chuyện này cũng đâu có khó giải quyết đúng không?"
Trần Thiên Tân ngừng nói, ông nhìn đi chỗ khác, sau đó trực tiếp giơ tấm biển lên cao, "Bốn trăm triệu."
Trong kháng phòng vang lên tiếng sầm sì, mọi người đều nhìn hai người bọn họ giống như sắp có đánh nhau tới nơi vậy.
Thực ra đây là một cuộc đấu giá trang sức để làm từ thiện, tất cả phiên đấu giá hôm nay đều được sắp xếp để mọi người trong giới kinh doanh có thể làm quen và giao lưu với nhau, bên trong ngầm có một quy tắc bất thành văn. Ngoại trừ sản phẩm cuối cùng sẽ xuất hiện để mọi người chiêm ngưỡng, thì hầu hết mọi người điều sẽ cố ý tránh không tranh giành với đối tác, nếu ai đó tăng giá nhiều hơn một chút có nghĩa là họ muốn mua sản phẩm đó, những người khác sẽ tự nguyện từ bỏ để nhường lại. Kết quả không ai ngờ rằng một cuộc chiến sẽ đột nhiên bắt đầu chỉ vì một khối ngọc điêu khắc chất lượng cũng không quá quý hiếm.
Những lời thì thầm tại cuộc đấu giá càng lúc càng sôi động hơn.
"Có bất kỳ sự bất hoà nào giữa chủ tịch Trần của công ty ô tô Thiên Tân Group và giám đốc của công ty DC company không?"
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó. Họ có liên quan gì đến nhau đâu, không phải sao?"
“DC company đâu có hợp tác với công ty ô tô Thiên Tân Group? Chẳng lẽ là vì điều này? Cái này hơi kỳ lạ?"
"Không phải đâu."
Người điều khiển buổi đấu giá trên sân khấu đã nện cây búa xuống bàn lần thứ hai, “Lần hai, giá bốn trăm triệu, còn có người nào..."
“Năm trăm." Diệp Chi ngắt lời bằng một tắm biển được giơ cao trên tay, không chỉ có ý muốn tranh với ông Trần bên cạnh mà còn chọn một con số rất cụ thể cao hơn một trăm triệu. Nửa tỷ cho một khối ngọc bích không hề xứng với cái giá được bỏ ra, thật sự là một phi vụ ném tiền qua cửa sổ của giám đốc công ty DC company.
Vừa nghe con số được đưa ra, ông Trần liếc nhìn Diệp Chi, lạnh lùng nói, “Dù sao cũng là một chàng trai trẻ thôi. Giám đốc không cần vì một người đàn ông mà phí tiền như thế.” Nói xong không biết vì sao, hai đường thẳng nhíu sâu giữa hai lông mày của ông Trần lại trở nên nhạt đi, không còn dữ tợn như lúc nãy nữa.
Lúc này, ông Hạ đang ngồi phía trước cùng vợ vội vàng cúi người chạy tới kéo ghế ngồi ở hàng ghế sau lưng Diệp Chi, ông thấp giọng nhắc nhở, “Diệp Chi, cô không thể đấu giá quá cao. Cuộc đấu giá chỉ mang tính chất làm từ thiện, cô ra giá cao như vậy chẳng khác nào đang tát vào mặt mọi người có mặt ở đây sao?"
"Anh Trần." Ông Hạ nhìn qua Trần Thiên Tân cố gắng thuyết phục, "Diệp Chi còn trẻ nên tính cách có chút năng động hiếu thắng, ông đừng chấp nhất với cô ấy. Đó chỉ là một cây cảnh điêu khắc bằng ngọc bích thôi, đừng làm tổn hại đến tình thân hữu của đôi bên."
Trần Thiên Tân vẫn im lặng, hôm nay nếu không lấy được thứ mình muốn mang về, ông sẽ không còn mặt mũi nào nhìn con trai nữa. Tiền không thành vấn đề đối với ông.
"Nếu anh Trần thực sự thích những sản phẩm kiểu dáng như thế, tôi có biết một nghệ nhân điêu khắc ngọc rất nổi tiếng, tôi có thể nhờ ông ấy làm một cái giống như thế tặng anh. Anh ta nói, điêu khắc một món đồ tốt giá cao nhất cũng chỉ tầm bốn triệu là đủ. " Ánh mắt ông Hạ liếc nhìn chậu hoa huệ tây ngọc bích bên bàn đấu giá, sau đó bổ sung nói, "Anh ta nói, hiện tại trong tay anh ta có một khối rất thích hợp để chạm khắc hoa cỏ.”
Ông Hạ vội vàng mở điện thoại tìm một bức ảnh đứa qua cho Trần Thiên Tân xem, "Anh Trần, hãy xem, đây là hình ảnh khối ngọc đó, nếu anh muốn chỉ cần chạm khắc trong vòng một tuần là hoàn thành rồi. Nếu anh muốn tặng nó cho con trai anh làm quà sinh nhật, nó hoàn toàn đúng lúc."
Mảnh ngọc trong ảnh thực sự rất đẹp, cuối cùng ông Trần cũng đặt tấm biển trong tay xuống, “Anh Hạ, cho tôi địa chỉ và số điện thoại của người thợ điêu khắc đó đi.”
Ông Hạ ngay lập tức nhắn địa chỉ người thợ điêu khắc ngọc bích qua tin nhắn cho Trần Thiên Tân, “Tôi đã nói với anh ta rất chi tiết rồi. Anh Trần, đến lúc đó anh muốn điêu khắc cái gì thì cứ nói với anh ta."
Sau khi Trần Thiên Tân nhận được tin nhắn, ông ấy cất điện thoại vào túi và đứng dậy, ông quay sang nhìn Diệp Chi, "Người trẻ tuổi thật điên rồ." Nói xong, ông bước ra ngoài rời khỏi phòng đấu giá.
Diệp Chi cúi đầu lật tấm biển đấu giá trong tay lên nhìn, không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com