Lúc này, người chủ trì cuộc đấu giá trên sân khấu đã nện nhát búa cuối cùng, tuyên bố ngay tại chỗ người đã mua thành công chậu cây cảnh hoa huệ tây bằng ngọc bích là cô gái ngồi bàn cuối cùng.
Lúc này ông Hạ nhìn bóng lưng Trần Thiên Tân rời đi mà thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn Diệp Chi không khỏi lắc đầu, "Giám đốc, cô nợ tôi một ân tình đó nha, cô không biết nếu thật sự chọc giận Trần Thiên Tân thì sẽ có hậu quả gì đâu."
Diệp Chi cầm tài liệu về sản phẩm mà mình vừa mua được để sang một bên, cô nhanh chóng cầm bút ký tên sát nhận với người chủ trì buổi đấu giá, sau đó quay lại và nói với ông Hạ.
"Hôm nay cảm ơn giám đốc Hạ đã giúp đỡ, nhưng Nguyễn Diệp Chi này không sợ cường quyền, tôi tin vào công lý và tin vào những gì mình nắm trong tay có thể xoay chuyển được thế cuộc."
"Được rồi, mọi việc suôn sẻ là tốt rồi." Ông Hạ mỉm cười cho qua.
Nhưng ông không khỏi tò mò về bạn trai của Diệp Chi, người đàn ông nào mà lại có bản lĩnh khiến giám đốc nghiện công việc hơn là hẹn hò lại dám tranh đấu với Trần Thiên Tân chủ tịch tập đoàn sản xuất ô tô nổi tiếng, chỉ để lấy một chậu hoa bằng ngọc bích với cái giá trên trời, năm trăm triệu. Thật sự tò mò vô cùng, ông Hạ mỉm cười nhích lại gần Diệp Chi muốn nói chuyện phiếm, "Nhưng mà, cô thực sự có bạn trai sao?"
“Chúng tôi hẹn hò được hơn một rồi.” Diệp Chi buồn bực, nói thật mà chẳng ai chịu tin, cô đâu phải người khó tính đến nổi không thể có bạn trai! Nên lúc này trả lời không chút do dự.
Ông Hạ kinh ngạc, "Hơn một năm rồi sao? Sao không thấy cô đăng bức ảnh nào của hai người lên mạng xã hội hết vậy?" Với tính tình của cô thì sao có thể chứ? Một khi có bạn trai chắc chắn sẽ đăng ảnh hai người để khoe khoang khắp nơi, cũng giống như hôm trước vừa khoe lọ nước hoa bạn trai tặng ấy! Nhưng cũng không biết có phải là bạn trai tặng thật hay không? Cho nên nếu cô có bạn trai, không có lý do gì mà tôi không phát hiện ra!
Diệp Chi híp mắt, ho khan một tiếng, “Thì bây giờ ông cũng biết rồi đó thôi.”
“Chà, không chịu nói thì thôi.” Tuy không cam lòng với câu trả lời này, nhưng dù gì cũng là chuyện riêng tư, nếu cô ấy không muốn nói ông cũng không cố hỏi.
Ông Hạ giơ ngón tay cái lên nói với Diệp Chi, “Diệp Chi, so với khi còn bé, cô càng trưởng thành thì càng lợi hại đó nha, dám đối đầu với một người cứng cỏi và sành sỏi như Trần Thiên Tân, tôi rất phục cô đấy.”
Nhớ lại hồi đó khi còn theo đuổi vợ mình, cho dù có nhiều tiền ông Hạ cũng không dám bỏ ra năm trăm triệu để mua một món quà để tặng cho cô ấy. Đó là một sự liều lĩnh có chút ngu ngốc, và chắc chắn chỉ có một mình Nguyễn Diệp Chi mới có thể làm mà thôi!
“Có gì đâu, nhưng ông Hạ này, làm sao ông biết ông Trần mua chậu hoa đó là để làm quà tặng sinh nhật cho con trai ông ta?” Diệp Chi có chút tò nên hỏi.
Ông Hạ âm trầm nói, “Trần Thiên Tân mỗi năm đều tốn công sức chọn quà sinh nhật cho con trai ông ta, tất cả mọi người trong giới kinh doanh và đấu giá đều biết.”
“Cho nên…” Diệp Chi cũng có hứng thú về những lời đồn thổi của người khác và các doanh nhân có tiếng tâm, cái này gọi là biết người biết ta, sau này có cơ hội hợp tác cũng dễ nói chuyện hơn, nên cô nghiêm túc hỏi thêm.
Lúc này, Lâm Giang vừa đi tới, anh trực tiếp ngồi vào vị trí của ông Trần vừa rồi đã ngồi, trên mặt lộ ra vẻ hằng học rất khó coi, “Giám đốc, cô vừa tiêu hết năm trăm triệu vào một thứ không hề đáng giá đến mức đó, cô đang làm gì vậy?”
Lâm Giang không bao giờ nghĩ tới Diệp Chi lại dám làm ra chuyện ngu ngốc phung phí tiền một cách vô nghĩa như vậy chỉ vì một người đàn ông.
Nhưng Diệp Chi rất bình thản, cô mở trang đầu tiên của album đấu giá trên máy tính bản ra, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ một đoạn trên đó rồi thản nhiên nói, "Phần tiền đấu giá sẽ được dùng làm từ thiện." Ý tứ rất rõ ràng cho biết rằng cô không hề phung phí tiền.
Từ đầu cô ấy đã lật xem album đấu giá, phần đấu giá trang sức chỉ trích ra một nửa tiền của sản phẩm bán được để làm từ thiện. Giá khởi điểm của tất cả các sản phẩm trang sức đã được định mức, 80% số tiền bán được sẽ thuộc về người chủ sở hữu, tiền quyên góp từ thiện chỉ là 10%, còn lại 10 % sẽ được chuyển để trả phí đấu giá. Nhưng với sản phẩm cuối cùng thì khác, nó sẽ là toàn bộ số tiền bán được điều góp vào quỹ từ thiện. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao mọi người trong cuộc đấu giá sẽ không tranh giành sản phẩm cuối cùng, họ sẽ không bỏ ra số tiền quá lớn để mua, vì biết chắc sẽ có người mua để làm từ thiện. Mà làm từ thiện từ không nên ngã giá quá cao khiến đối phương cảm thấy khó chịu.
Diệp Chi không cảm thấy tiếc khi tiêu tiền vào việc này, cũng giống như các ông chủ của các công ty khác, họ có thể tùy tiện mua một chiếc xe hơi hoặc một chiếc đồng hồ hàng hiệu, hoặc vung tiền vào những thứ xa sĩ khác như túi xách hay nước hoa với giá cực cao. Cô mua món đồ này cũng có thể vừa làm từ thiện vừa làm quà, một món quà có ý nghĩa tặng bạn trai, cũng vì cô biết anh ấy thích hoa huệ tây. Nếu nghĩ kỹ thì cô chưa từng sở thích thứ gì khác cho riêng mình ngoài công việc, mấy năm nay ngoại trừ dùng tiền vào công việc kinh doanh thì tiền trong thẻ ngân hàng căn bản Diệp Chi không hề động tới.
Đó chỉ là một món quà cho bạn trai của mình thôi, và số tiền đó cuối cùng sẽ được sử dụng để làm từ thiện, vì vậy Diệp Chi mới không ngại tiêu xài lớn một lần trong đời.