Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 23: Mơ Đẹp



Sau khi người đó rời đi, căn phòng lại trở lại yên tĩnh. Thiên Vũ cúi đầu nhìn hộp gỗ trong góc, trước đây Trần Thiên Tân thường tặng quà sinh nhật sẽ tự tay mang đến, không có ngoại lệ, và tất cả đều là đồ đắt tiền quý hiếm, nhưng hôm nay lại không phải sinh nhật của Thiên Vũ. Có lẽ Trần Thiên Tân cảm thấy rằng mối quan hệ giữa hai cha con họ đã dịu đi, vì vậy ông muốn gửi tặng con trai một món quà để bày tỏ tấm lòng của mình.

Thiên Vũ đứng đó hồi lâu mới cúi người mở hộp gỗ ra, bên trong là một chậu ngọc điêu khắc hình những đoá hoa huệ tây và lộc nhung tinh xảo. Con hươu bạch ngọc bên dưới khóm hoa huệ tây khẽ ngẩng đầu lên, dùng mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi đóa hoa một cách chuyên chú, nó rất sống động như có sức sống vậy. Một chậu cây tổng thể như vậy làm cho người nhìn vào khó mà không cảm thấy rung động trước vẻ đẹp mềm mại và kiêu kỳ của món quà.

Thiên Vũ đưa tay sờ lên đóa hoa huệ tây và con hươu nhỏ, vì anh đã hứa với dì Hà rằng sẽ giảm bớt căng thẳng trong mối quan hệ với cha mình, cho dù chỉ duy trì bề ngoài cũng tốt hơn là không nhìn mặt nhau, xem ra anh cũng nên nói lời cảm ơn ông ấy.

Ngay khi Thiên Vũ vừa định đặt chậu hoa xuống và dùng điện thoại di động gọi cho Trần Thiên Tân, thì đột nhiên từ góc hộp gỗ gơi ra một phong thư màu hồng mạ vàng. Anh đặt chậu hoa huệ tây lên tủ phòng khách và cúi xuống nhặt bức thư lên. Thiên Vũ cẩn thận xé phong bì, chậm rãi lấy ra một tờ giấy viết một mặt màu trắng một mặt có mạ vàng. Anh còn tưởng là do Trần Thiên Tân viết gửi cho mình, do dự một chút mới mở thư ra, nhưng sau khi mở thư ra, anh phát hiện không phải, trên đó chỉ có một đoạn chữ rất kỳ lạ và khó hiểu.

[Em là hươu nhỏ, hoa huệ tây kêu xa trong thung lũng là anh, mối quan hệ của chúng ta thân thiết như hoa và hươu, không nên để bất cứ chuyện gì làm thay đổi mối quan hệ này nhé.]

Thiên Vũ ngơ ngác nhìn đoạn văn trên tờ giấy một hồi, cuối cùng anh vò tờ giấy thành một quả bóng rồi dùng sức ném đi. Bức thư được viết bởi một người khác không phải ba anh, ông ta thậm chí không tự viết nó mà lại nhờ một người khác viết, có lẽ người mà ông ta nhờ vả đã hiểu lầm món quà này ông ta sẽ tặng cho một người phụ nữ nào đó nên mới dùng từ như thế.

Ranshan là do mẹ anh thành lập, khi mẹ anh qua đời nó được dì Hà tiếp nhận quyền quản lý và sau đó giao lại cho anh khi đã trưởng thành. Chẳng lẽ bây giờ ông ta muốn nhúng tay vào Ranshan? Ông ta gửi đến một bụi hoa huệ tây bằng ngọc và một con hươu nhỏ, hàm ý cho rằng anh chỉ là con hươu non không đủ sức vươn tới sự thành công khi chỉ dựa vào mùi hương của nước hoa mà mình chế tạo ra.

Ánh mắt Thiên Vũ lạnh lùng, anh không thèm để ý đến chậu hoa huệ tây bằng ngọc đó nữa, ý nghĩ về người cha vừa rồi cũng biến mất, anh không muốn suy nghĩ nhiều nên đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Vào lúc này, Trần Thiên Tân đang ở trong một biệt thự trống trãi uống rượu, không biết rằng danh dự của mình đã bị hủy hoại bởi một lá thư từ đối thủ cạnh tranh ở sàn đấu giá, giám đốc công ty DC company.

----

Lúc này Diệp Chi đang ngồi một mình suy nghĩ về những gì mình đã làm chưa tốt khi tặng quà cho bạn trai, mặc dù quà cũng đã tặng, nhưng bạn trai của cô chỉ nói một câu rồi kêu cô quay về. Hôm đấu giá, Diệp Chi đã yêu thích chậu hoa huệ tây và chú hươu nhỏ từ cái nhìn đầu tiên trong album đấu giá, cô nghĩ nó rất phù hợp với sự thuần khiết và vẻ đẹp rạng ngời của bạn trai nên nhất quyết mua tặng anh. Nhưng dường như bạn trai không quan tâm lắm thì phải.

Con hươu nhỏ hướng mũi ngửi mùi hoa huệ tây! Rất dễ thương mà, đúng không nhỉ?

Cô là con hươu nhỏ, và bạn trai của cô là cây huệ tây trong thung lũng, rõ ràng rất lạnh lùng khi chạm vào nhưng lại toát ra ánh sáng rực rỡ và mùi thơm khiến người ta dễ chịu, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Điều quan trọng nhất là sự hài hoà này dường như được thiết kế dành riêng cho họ! Diệp Chi nghĩ, bạn trai nhất định sẽ mở hộp quà ra, và khi anh ấy nhìn thấy bức thư do cô viết bên trong, anh ấy nhất định sẽ rất cảm động!

Khi làm thủ tục nhận món hàng, Diệp Chi đã cố tình tìm một phong bì mạ vàng màu hồng, và sẵn sàng viết vào đó một lời tỏ tình. Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Chi không thể viết được một bức thư tỏ tình lãng mạn vì đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho người cô thích, thật sự rất bối rối không biết nên viết gì, cuối cùng chỉ có thể viết được một câu ngắn gọn cực kỳ khô khan và vô vị. Nhưng dù là vậy cô ấy vẫn khá hài lòng với những gì mình làm bằng cả trái tim, chắc chắn bạn trai sẽ hiểu và thông cảm, vì đó là tất cả những suy nghĩ chân thật từ trái tim, không có bất kỳ sự dối trá hay đạo đức giả nào.

Diệp Chi đã tự hứa với lòng sẽ quan tâm đến bạn trai, nếu bạn trai của cô ấy muốn nổi tiếng trong giới giải trí hoặc giới người mẫu, hay một lĩnh vực nào khác, chỉ cần anh ấy nói với cô, cô nhất định sẽ chi tiền để đứng sau lưng hậu thuẫn hết mình giúp đỡ anh ấy.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Diệp Chi vừa đẩy cửa ra vừa nhớ lại.

Nhà đầu tư! Cũng có thể cho là như vậy.

Vâng, đó đúng là đầu tư! Một cách đầu tư cho tình yêu và tương lai thú vị của hai người sau này, nếu bạn trai có sự nghiệp vững chắc thì cô cũng không cần phải lo lắng về vấn đề chi tiêu của anh ấy. Hạnh phúc không chỉ ở một túp lều tranh hai trai tim vàng, mà hạnh phúc là sự đầy đủ về vật chất, tiền bạc đi kèm với một tình yêu chân thành và đẹp đẽ, thì mới gọi là viên mãn.

Phúc ban đầu, cô có thể là người hỗ trợ tài chính cho bạn trai của mình và chi tiền, cung cấp cho anh ấy những nguồn lực tốt nhất để phát triển. Sau khi thành công, hai người sẽ về chung một nhà, bạn trai sẽ cười với cô mỗi ngày, sau đó làm mọi việc vui vẻ cùng nhau. Diệp Chi vừa nghĩ đến cảnh khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm của bạn trai chỉ cười với mình thôi đã cảm thấy mũi mình nóng lên vì vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com