"...Nhưng nếu cậu làm như vậy, cậu sẽ đắc tội với chủ tịch Trần." Lâm Giang nhíu mày cố giải thích cho Diệp Chi hiểu tình huống mà cô vừa gây ra sẽ dẫn đến hậu quả gì, đó cũng là trách nhiệm của trợ lý tập trung hết sức vào công việc của mình với giám đốc điều hành, và cũng trên danh nghĩa một người bạn để khuyên nhủ, Lâm Giang lại nói tiếp, "Nếu cậu muốn hợp tác với một công ty sản xuất ô tô ở thành phố này, thì Thiên Tân Group là một trong những lựa chọn tốt nhất trong thời điểm này."
Diệp Chi ngả người ra sau và nói một cách thờ ơ, "Ông Trần là người công tư phân minh, và Thiên Tân Group cũng không phải là công ty duy nhất trên thị trường sản xuất ô tô, đầu tư luôn kèm theo công nghệ, chúng ta vừa có công nghệ vừa có thể đầu tư thì sợ gì không có nơi để hợp tác. Nếu ông Trần là một người nhỏ nhen lấy công trả thù riêng thì tôi không cần hợp tác với một người như thế, không thành đại sự được đâu."
Về phần công việc, về phần chuyện riêng tư… Diệp Chi và Trần Thiên Tân rất giống nhau, họ không trộn lẫn việc riêng tư vào công việc kinh doanh, vậy thì có gì đáng nói đâu.
"..."
Lâm Giang đành phải thừa nhận Diệp Chi nói rất đúng, Trần Thiên Tân không phải là người coi thường lợi ích công ty mà xem trọng việc thù hằn cá nhân.
“Tôi đi trước.” Ông Hạ vỗ vỗ vai Diệp Chi, “Muốn trả ơn cho tôi, lần sau mời tôi ăn tối, nhất định phải mang theo bạn trai của cô đó, nếu không sẽ không làm bạn với cô nữa đâu.”
Tinh thần buôn chuyện ở tuổi trung niên của người đàn ông này không bao giờ hết nhiệt huyết chút nào! Rất may mắn ông không là phụ nữ.
“Được.” Diệp Chi mỉm cười đồng ý, “Sau này nhất định còn phải mời ông Hạ và vợ tới dự hôn lễ của tôi.”
Mắt ông Hạ sáng lên, “Tất nhiên rồi, không được nuốt lời đâu nha.”
Khi ông Hạ rời đi, Lâm Giang nãy giờ chìm trong suy nghĩ về câu nói vừa thốt ra của Diệp Chi, một lúc sau anh mới hoàn hồn quay sang hỏi cô, “Hôn lễ?"
Cô ấy và Lâm Tín đã đến mức này rồi sao?
“Nói đùa thôi, vẫn còn sớm.” Diệp Chi xua tay, bạn trai của cô còn đang giận, cô thậm chí còn không dám chạm vào tay anh ấy chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Trái tim căng thẳng ban đầu của Lâm Giang lúc này được thả lỏng, lẽ ra cậu không nên tùy tiện nói đùa với ông Hạ như vậy! Rất dễ làm người khác hiểu lầm biết không? Cũng mai tôi không bị bệnh tim.
Lúc này Diệp Chi đứng dậy, “Tôi đi làm thủ tục nhận hàng đây, cậu về trước đi”
Diệp Chi đi theo nhân viên đấu giá để làm thủ tục trả tiền, cũng hơi rắc rối và mất vài giờ.
...
Trong phòng làm việc tại Ranshan, Thiên Vũ mặc áo khoác trắng, đeo kính bảo vệ trong suốt, cầm trên tay ống nhỏ giọt, anh hơi cúi người nhỏ từng giọt dung dịch vào đĩa petri. Khi một số dung dịch gốc được trộn với nhau, đĩa petri bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Thiên Vũ chỉ ngửi một lần, sau đó đặt đĩa petri xuống bàn, anh cầm cuốn sổ nhỏ bên cạnh lên dùng bút đỏ gạch bỏ tỷ lệ vừa rồi. Sổ ghi chép đầy hơn chục trang, tất cả đều được gạch bỏ bằng bút đỏ, đây đều là những tổ hợp nước hoa thử nghiệm bị thất bại. Sau khi gạch bỏ tất cả các trang và dùng hết chất lỏng được chiết xuất, Thiên Vũ đặt mọi thứ trong tay xuống, anh quay người đi ra ngoài, thay quần áo và chuẩn bị quay trở về nhà.
Lúc vào phòng thí nghiệm, anh để điện thoại di động trong túi áo khoác nên không biết giờ giấc, cho đến khi trở ra ngoài thì trời đã tối, vì vậy anh mở điện thoại ra xem.
Ba, [Picture.JPG Cây cảnh bằng ngọc bích điêu khắc hình hoa huệ tây, con có thích nó không?]
Một tin nhắn được gửi vào lúc hai giờ chiều của ba anh gửi tới.
Thiên Vũ lại cất điện thoại vào túi, không trả lời. Đã muộn như vậy rồi thì không nhất thiết phải trả lời nữa, bất kể anh có trả lời hay không thì ba anh đã mua nó rồi. Khi Thiên Vũ về đến nhà đã là 9 giờ tối, người anh đầy những mùi hương khác nhau từ phòng thí nghiệm ở công ty bám vào quần áo, thứ không hề dễ chịu đối với những người có khứu giác nhạy bén.
Về đến nhà, Thiên Vũ liền ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ trước khi khử hết các loại mùi trên người. Anh vừa bước ra ngoài thì chuông cửa liền vang lên. Thiên Vũ khẽ nhíu mày, đi về phía cửa ra vào, vừa mở cửa liền nhìn thấy nữ vệ sĩ số một của mình đang ôm một chiếc hộp gỗ trên tay đứng trước cửa.
Thiên Vũ giật mình, “Em đến đây làm gì?”
“Quà, anh thích không?” Diệp Chi mơ hồ ngẩng đầu lên nhưng không dám nhìn thẳng vào Thiên Vũ, cô sợ mình lại chảy máu mũi.
Vì cô không ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy bạn trai vừa mới tắm xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc còn ướt, nước nhỏ giọt, mỗi bên vai dường như vẫn đang ướt sũng, nước từ mái tóc theo sườn mặt chảy xuống cằm sau đó chạy dọc phần cổ trắng nõn và trượt dài xuống phần ngực được mở rộng cực kỳ quyến rũ. Trên người bạn trai không có mùi sữa tắm, mà ngược lại thoang thoảng mùi cà phê đắng quyện với hơi nước ẩm, Diệp Chi cảm thấy mùi này rất thơm.
Thiên Vũ liếc nhìn dòng chữ "đấu giá" trên dãy băng keo cao su của chiếc hộp gỗ trong tay Diệp Chi cũng không có gì ngạc nhiên. Anh không trả lời tin nhắn nên ba anh đã thực sự mua nó. Thiên Vũ không muốn làm khó dễ vệ sĩ, anh tránh sang một bên để Diệp Chi đi vào.
"Vào đi."
Lần thứ hai vào phòng, trên mặt Diệp Chi rất vui vẻ, cô quay đầu lại hỏi bạn trai, “Cái này để ở đâu?”
Thiên Vũ chỉ vào góc bên cạnh, “Ở kia.”
Có rất nhiều thủ tục để mua đồ đấu giá, nên Diệp Chi phải đợi từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay lấy lấy về được. Buổi tối mới mang đến nhà Thiên Vũ, sau khi đặt hộp gỗ xuống, cô nhìn thấy bạn trai vừa mới tắm xong, do dự một chút rồi hỏi, "Anh chuẩn bị nghỉ ngơi à?"
Thiên Vũ gật đầu, "Em có thể về được rồi."
Sau mười giờ tối, nhà cô ấy còn có một đứa trẻ đang đợi, cho nên vừa rồi Thiên Vũ không bảo cô trả lễ vật lại cho Trần Thiên Tân cũng là ba của anh.
"...Được, vậy anh đi ngủ sớm đi." Diệp Chi tiếc nuốt nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, còn không tự nhiên liếc nhìn bạn trai một cái rồi đóng cửa lại.
Lạ thật, sao bạn trai của mình trông vẻ mặt không vui vẻ chút nào khi nhận quà? Là do công việc có mệt mỏi phải không nhỉ?