Diệp Chi bước vào nhà, đi đến bên bàn tự rót cho mình một ly nước, ngồi uống chậm rãi, trong lòng cực kỳ mãn nguyện với viễn cảnh tương lai mà mình tự vẽ ra, bạn trai không có lý do gì để không thích một người với tình yêu sự quan tâm và hy sinh vĩ đại như cô.
Nhưng mà... Mình nên học một số vấn đề về bày tỏ tình yêu thương trước mặt bạn trai mới được, như thế anh ấy sẽ hiểu mình hơn.
Cô từng nghe người bạn thân vong niên là ông Hạ nói rằng, để dỗ được người mình thích thì phải nói đến tình yêu, nhưng tình yêu không thể chỉ biết tiêu tiền. Phải biết chu đáo, nếu đã xác định là một người bạn gái tốt, để nói về tình yêu thì nên có những kỹ năng cần thiết.
Nghĩ đến lời nói vô cùng hợp lý của ông Hạ, thế là tối hôm nay, giám đốc Diệp Chi tìm trên mạng toàn bộ những tuyển tập nói về tình yêu và đọc không sót một chi tiết nào. Tuy nhiên, có quá nhiều vấn đề về tình yêu mà cô ấy không thể hiểu hết trong một thời gian ngắn, vì vậy cô chỉ có thể sử dụng khả năng tóm tắt báo cáo tất cả tài liệu mà mình nghiên cứu được trên mạng, trước tiên hãy tóm tắt và phân loại những vấn đề về tình yêu. Diệp Chi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bỏ dở công việc kinh doanh mà chuyên tâm vào tìm hiểu cái gọi là tình yêu, sau đó còn ngồi mấy tiếng đồng hồ để tổng hợp đủ loại chuyện tình trên trời dưới đất hết cả đêm không ngủ.
Trong phòng làm việc lúc này, Diệp Chi ngồi trước màn hình máy tính lờ mờ với vẻ mặt nghiêm túc, nghiên cứu mọi định nghĩa và giải thích về tình yêu mà cô không thể hiểu được mà cố gắng hiểu. Cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, cô không để ý cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.” Diệp Chi theo bản năng nói.
Sau khi có người mở cửa, cô mới nhận ra rằng mình đang ở nhà. Ánh mắt Diệp Chi từ màn hình máy tính chuyển đến người đang đứng ở cửa nhìn mình.
“Lâm Giang?”
Áo vest của Lâm Giang hơi xộc xệch, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi ửng đỏ, hiển nhiên là uống rất nhiều rượu. Nhưng anh vẫn đứng thẳng trước cửa, trên tay cầm một tập tài liệu màu lam.
Diệp Chi đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, kéo chiếc ghế bên cạnh đẩy tới.
“Ngồi đi, sao đột nhiên lại tới đây?”
Lâm Giang bước vào, vươn tay kéo cà vạt trên cổ xuống thấp, anh đặt tay lên lưng ghế văn phòng sau đó lui ra sau, cách Diệp Chi trước bàn làm việc một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô giải thích.
“Xin lỗi, mùi rượu trên người tôi hơi nặng.”
Diệp Chi đã quen nhìn thấy Lâm Giang la cà bên bàn rượu nên cô cũng không để ý chuyện này, cô tựa vào mép bàn nâng cằm gật đầu, "Đến giờ này là có chuyện gì?" Đã mười một giờ rưỡi rồi, cậu nên về thẳng nhà sau bữa tối mới phải.
"Không phải cậu đã nói trước có thể hợp tác với các công ty ô tô ở trong thành phố này sao? Tôi tình cờ gặp ông chủ của những công ty đó trong bữa tối hôm nay và tôi đã nói chuyện với họ. Tuy nhiên, chủ tịch Trần của công ty ô tô Thiên Tân Group đã trực tiếp rời đi trong buổi chiều, nên tôi không thể mở lời nói chuyện với ông ấy về vấn đề hợp tác." Lâm Giang giơ tập tài liệu màu xanh lam trong tay lên, "Đây là bản tóm tắt tài liệu tôi đã chuẩn bị khi trở lại công ty."
“Hiện tại không cần tổng kết làm gì." Diệp Chi cau mày, "Những gì tôi nói hôm qua cậu không hiểu sao?"
Diệp Chi thật đúng là một người có đầu óc kinh doanh và lãnh đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào trạng thái công việc một cách rất đúng tâm điểm. Khi Lâm Giang nghe được những lời của cô, đầu tiên anh ta cũng không ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cảm thấy đây là Diệp Chi đang muốn quở trách nhân viên.
“Có lẽ là do tôi uống nhiều rồi.” Lâm Giang giơ tay kia ấn huyệt thái dương, giải thích, “Sợ ngày mai tỉnh lại sẽ quên cho nên mới đến đây đưa cho cậu.”
Diệp Chi đứng thẳng dậy, cô đi đến máy nước nóng lạnh bên cạnh rót một cốc nước ấm, rồi thêm một thìa mật ong vào, sau đó cúi người mở ngăn kéo lấy ra những viên thuốc giải rượu từ bên trong, đưa cho Lâm Giang.
“Việc hợp tác với công ty ô tô ở thành phố, tôi đã nói cậu yên tâm đi, không cần vội vàng thu thập tin tức và cố gắng gặp gỡ hết những công ty đó, mọi chuyện còn cần phải bàn lại. Uống rượu xong thì về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Mang cái này đến trước cho cậu, nếu cần bổ sung thì cậu có thể xem.”
Lâm Giang uống một hớp nước Mật ong, sau khi đưa viên thuốc giải rượu vào miệng, anh bất chợt ngẩng đầu nhìn logo máy tính của Diệp Chi vẫn còn đang sáng trên bàn.
“Tôi không sao, muộn thế này cậu còn làm việc sao?”
“Tôi không làm việc.” Diệp Chi đặt tập tài liệu lên bàn, “Tìm hiểu một chút thông tin mà thôi.”
Lâm Giang cười khúc khích vài tiếng, trong lòng không tin, anh biết quá rõ về cô bạn thân này, sở thích của cô vẫn luôn là công việc.
“Món đồ đấu giá được đã tặng cho bạn trai cậu rồi à?” Lâm Giang cầm chiếc cốc lên uống một ngụm hỏi, vừa rồi anh không nhìn thấy vật đấu giá đó ở trong phòng khách của Diệp Chi.
“Tặng rồi.” Diệp Chi thản nhiên nói, cô không có thói quen cùng trợ lý của mình chia sẻ kinh nghiệm quan hệ tình cảm riêng tư, cho dù hai người là bạn thân cũng thế, Lâm Giang dù sao cũng vẫn là một người đàn ông độc thân. Nếu muốn hỏi chuyện liên quan đến tình cảm, thì phải hỏi những người đã từng trải và đạt được kết quả tích cực trong tình yêu, chẳng hạn như ông Hạ. Với ông ấy tuy trên lệch tuổi tác nhưng hai người có rất nhiều điểm chung. Còn về phần Lâm Giang, một người độc thân thì nhất định sẽ không thể hiểu được những phiền phức của những người đang yêu như bọn họ.
Sau khi nghe những lời của này của Diệp Chi, trái tim căng thẳng của Lâm Giang hoàn toàn thư giãn hơn một chút. Cũng may sau khi tiêu rất nhiều tiền, cô ấy đã quay lại làm việc một cách rất chăm chỉ. Cứ xem như vừa làm từ thiện đi.
Diệp Chi nhìn chằm chằm vào ly nước mật ong trong tay Lam Giang, nghĩ thầm, sẽ mất bao lâu để cậu ta uống hết ly nước đó rồi ra về, tôi còn phải sắp xếp và xem lại những vấn đề liên quan đến tình yêu đã được tải xuống từ trên mạng nữa.
Thấy Diệp Chi nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trong tay mình, Lâm Giang chợt buồn bã nhớ lại, nói, “Mấy năm nay, cậu luôn cạnh tranh không ngừng nghĩ với những đối tác đó, may mà bây giờ công ty đã ổn định.”