Gia cảnh của Diệp Chi thuộc loại trung bình, nhưng cô đã học rất giỏi về công nghệ. Khi bắt đầu kinh doanh, cô đã làm nhân viên của rất nhiều công ty, trãi qua bao nhiêu khó khăn vất vả kiếm tiền và tích lũy kinh nghiệm, cô ấy bắt đầu thành lập công ty DC company. Lúc đó, phải tự mình làm cách để thu hút sự hợp tác và đầu tư, đã nhiều lần chịu đựng sự xấu hổ trên bàn rượu và bị người khác xem thường, nhưng những thứ đó đều là chuyện bình thường trong giới kinh doanh. Nếu bạn nếu người khác vây quanh và tìm đến bạn để hợp tác thì bạn phải có năng lực và quan trọng hơn là tiếp thị doanh nghiệp cũng như tiếp thị bản thân, nên sự gặp gỡ trên bàn rượu là chuyện khó tránh. Nhưng Diệp Chi luôn giữ bản thân mình theo quy tắc nhất định, không đi một mình, không vào quán bar để bàn công việc, không uống rượu khi chưa giải quyết xong hợp đồng. Cho nên vì điều này và bước phát triển ban đầu của cô cũng gặp khá nhiều khó khăn.
Lâm Giang đã từng muốn sử dụng sự ảnh hưởng của gia đình mình để giúp cô, nhưng lần nào Diệp Chi cũng có thể giải quyết vấn đề rất ổn khoả và nhanh chóng, vì khả năng nói chuyện về công việc kinh doanh của cô ấy rất hợp lý và khả năng khiến đối tác tin tưởng là rất cao.
“Không sao.” Diệp Chi ước gì có thể uống hết ly nước mật ong trên tay của Lâm Giang để cậu ta có thể về, cô lơ đãng nói, “Tôi uống rượu cũng khá tốt.”
Tuy là khiêm tốn nói vậy, nhưng Lâm Giang biết, tất cả những đối tác cùng cạnh tranh trên bàn rượu đều bị cô ấy đánh bại. Tuy nhiên, uống nhiều rượu vẫn không thoải mái chút nào, vì vậy mỗi khi đi bàn công việc Diệp Chi luôn mang theo thuốc giải rượu và mật ong trong túi xách của mình, và đó đã trở thành một thói quen cho đến bây giờ.
Lâm Giang lại nhấp một ngụm nước mật ong, trong mắt mang theo ý cười, "Đúng vậy, cậu uống là giỏi nhất. Tôi nhớ tới học kỳ cuối cùng năm cuối chúng ta cùng đi ăn tối, đối tác đó rõ ràng là một người nổi tiếng uống mê rượu, nhưng cuối cùng người thua cuộc lại là ông ta. Tất cả đều say mèm và đã ký hợp đồng vào đêm hôm đó." Cũng vì ngày hôm đó Diệp Chi bị đau đầu và nôn ra rất nhiều khi về nhà, suốt mấy ngày liền cô không thể ngồi dậy nổi để làm bất cứ việc gì, kể từ đó cô sẽ chỉ ký xong hợp đồng mới đồng ý uống rượu cùng đối tác, và uống không quá một chai rượu cho mỗi cuộc gặp gỡ ký kết.
Diệp Chi cuối cùng không thể kìm lòng được mà nói với Lâm Giang, "Hôm nay cậu đến để hồi tưởng về quá khứ sao?”
Người đang dựa vào bàn làm việc, trong mắt mang theo hoài niệm, đột nhiên nhẹ giọng gọi, "Diệp Chi à."
Mỗi lần cậu ta gọi tên cô cũng có nghĩa là đang muốn dây dưa chuyện gì nữa rồi, với Lâm Giang thì ngoài công việc, cô không muốn nói về bất cứ chuyện gì ngoài luồng. Diệp Chi cảm thấy thuốc giải rượu có lẽ không có tác dụng với Lâm Giang, nếu không đêm nay sẽ có nhiều chuyện rắc rối hại cô không thể ngủ yên.
Cô nhéo mũi mình để không đáp lại tiếng gọi này của Lâm Giang.
“Cậu có biết hồi đó ở trường, cậu luôn là đối tượng được rất nhiều người ngưỡng mộ không?” Cầm chiếc cốc lạnh lẽo, Lâm Giang gần như lẩm bẩm, “Trong mắt tôi, cậu luôn tỏa sáng.”
“Tôi không phải bóng đèn nên có thể phát ra loại ánh sáng gì đây?" Diệp Chi cuối cùng hết kiên nhẫn, cô không thể không nhấc điện thoại lên và hỏi Lâm Giang, "Vừa rồi cậu đến đây bằng cách nào?"
Cô ấy chuyển chủ đề quá nhanh làm Lâm Giang có chút sững sờ trước khi nói, "Đi taxi tới."
Diệp Chi gật đầu, cô cúi đầu thao tác bấm điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên.
"Tôi gọi xe cho cậu rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Lâm Giang, "... " Cậu vô tình với tôi đến thế sao?
Diệp Chi gọi một chiếc taxi để đưa trợ lý đang say xỉn ăn nói lộn xộn về nhà, sau đó cô tiếp tục thức thêm hai giờ để đọc những gì có liên quan đến yêu thương trước khi đi ngủ. Sáng hôm sau Diệp Chi đã thức dậy vào lúc sáu giờ sáng một cách tràn đầy năng lượng, không hề có dấu hiệu của việc ngủ không đủ giấc vì thức quá khuya.
Thông thường, điều đầu tiên Diệp Chi làm khi mở mắt ra là kiểm tra tin tức công việc, nhưng sáng nay, điều đầu tiên cô làm khi mở điện thoại là gửi một tin nhắn chào buổi sáng đến bạn trai. Sau khi nghiên cứu cả đêm qua, cô thấy mình vẫn chưa đủ chủ động, nên sáng nay bắt đầu sửa sai.
Số 1: [Chào buổi sáng, hôm nay anh có làm việc không?]
Diệp Chi đứng dậy cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh, cô hồi hộp chờ đợi câu trả lời của bạn trai, nhưng cô nhanh chóng nhận ra một điều.
Sáu giờ mười lăm, không phải quá sớm hay sao? Giới trẻ ngày nay có vẻ thích dậy muộn hơn là thích dậy sớm nhỉ!
Diệp Chi có chút tiếc nuối cất điện thoại đi, có lẽ phải sau tám giờ bạn trai cô mới thức dậy và nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại. Cô lấy một chiếc áo khoác trong tủ mặc vào, quyết định lái xe đi mua bữa sáng và mang đến cho bạn trai, nếu như anh muốn đi làm, cô cũng có thể trực tiếp đưa nó cho anh. Đó không phải là những gì con trai thường làm đi theo đuổi bạn gái hay sao? Mỗi sáng sẽ mua bữa sáng và đợi dưới tòa nhà ký túc xá nữ để đưa cho bạn gái. Đó là cách bày tỏ tình cảm mà Diệp Chi cảm thấy thiết thực nhất đối với người mình yêu thích, và người nhận cũng sẽ rất hài lòng vì có thể ăn sáng miễn phí.
Diệp Chi rất hài lòng với suy nghĩ này của mình.
Đúng như dự đoán của cô, bất kể trong lĩnh vực nào, cô đều có thể nhanh chóng lĩnh hội và hiểu được tận tường hướng, và tình yêu cũng không ngoại lệ!