Khi xe của Diệp Chi chạy về phía bãi đậu xe, một tay cô cầm điện thoại đang lướt qua vòng bạn bè trên Facebook. Cô nhớ ông Hạ đã đăng một tấm ảnh một nhà hành bán bữa sáng rất ngon, ông nói rằng vợ ông thích đến nhà hàng này ăn sáng nhất, vừa tốt cho sức khỏe lại bổ dưỡng. Vợ của ông Hạ là một ngôi sao truyền hình và cũng là người mẫu, tuy đã không còn hoạt động trong ngành giải trí nhưng cô ấy cũng cần giữ dáng, bạn trai của Diệp Chi tuy không phải là một ngôi sao nhưng anh ấy là người mẫu nên cũng cần phải giữ dáng. Nếu có thể ăn được món mà mình thích và cũng có thể không tăng cân thì thật sự không phải tốt lắm sao?
Lướt một vòng trên google cuối cùng Diệp Chi cũng tìm được nhà hàng đó.
Để bày tỏ lòng biết ơn của mình với ông Hạ, cô đã đặc biệt gửi cho ông ấy một tin nhắn cảm ơn trên Messenger, đồng thời cũng like ủng hộ ông ấy trong vòng bạn bè. Lúc này ông Hạ đang chìm trong giấc mộng ngọt ngào bỗng bị tiếng thông báo từ điện thoại di động làm cho giật mình, ông thất thần đưa tay sờ lên chiếc bàn cạnh giường, tay kia dụi dụi mắt, nhìn điện thoại di động với nửa mở mắt đang nheo lại.
Cái nhìn này hoàn toàn đánh thức ông dậy.
Xem xong, ông thực sự bực bội, "Diệp Chi, có phải cô bị bệnh không? Nói cảm ơn một cách khó hiểu như vậy vào buổi sáng, thậm chí vào thích tắm ảnh của tôi đã đăng từ một năm trước?”
Bị đánh thức tất nhiên không thể ngủ tiếp được!
“Ồn ào quá!” Vợ ông Hạ nằm bên cạnh khó chịu vì bị âm thanh của chồng làm ồn, bà cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua.
“Được rồi được rồi, em yêu à! Em ngủ đi.”
Ông Hạ ôm gối, nhanh chóng chui vào trong chăn yên lặng như gà con, âm thầm nghiến răng nghiến lợi với Diệp Chi.
Cô không biết mình đang quấy rầy giấc mơ của tôi không?
Nhưng giám đốc Diệp Chi, người luôn nghĩ rằng tất cả các ông chủ thành công trên con đường kinh doanh đều năng động giống như cô, đang rất vui vẻ vì đã tìm thấy vị trí của nhà hàng để mua điểm tâm sáng cho bạn trai. Cô vội vàng lái xe đến đó vào sáng sớm. Khi cô đến cửa hàng thì đã đúng bảy giờ và họ vừa mới mở cửa.
Diệp Chi đã gọi một suất ăn tiêu chuẩn để giữ dáng, chẳng hạn như trái cây tươi và salad kèm với sữa.
“Cái này có tốt cho sức khỏe và bổ dưỡng không?” Diệp Chi vẫn hoài nghi nên tò mò hỏi.
“Đương nhiên, chúng tôi đã thêm một số loại trái cây giàu anthocyanin vào sữa lắc, rất tốt cho mắt và da.” Nhân viên của nhà hàng nhiệt tình giới thiệu.
Diệp Chi cẩn thận viết lại những gì nhân viên nhà hàng nói.
Lúc này, cuối cùng bạn trai cũng trả lời tin nhắn của cô.
Vũ: [Đưa anh đến tòa nhà Ranshan vào lúc 8:30.]
Thì ra bạn trai đã thức dậy và chuẩn đi làm rồi, xem ra không giống như những gì cô tưởng tượng. Khát vọng trở thành bạn gái tốt của Diệp Chi đương nhiên vẫn hừng hực như lửa nóng, cô lập tức gửi tin nhắn trả lời.
[Được.]
"Bữa ăn theo thực đơn của cô đã sẵn sàng." Nhân viên nhà hàng đưa sữa và salad đã được đóng gói sẵn cho Diệp Chi.
“Cám ơn.” Cô đưa tay tiếp nhận và mỉm cười với người nhân viên.
...
Diệp Chi đến khu chung cư Văn Hiến còn chưa tới tám giờ, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng xách túi bước lên lầu. Tòa nhà này đã tồn tại được vài năm, nhà không cao, không có thang máy, trên hành lang treo đủ loại quảng cáo lớn nhỏ. Nhưng cửa nơi làm việc của bạn trai đặc biệt sạch sẽ, trên đó không có một mẫu quảng cáo nhỏ nào. Diệp Chi liếc nhìn hành lang ở tầng một, nơi có một tấm bảng dài treo từ trên lầu xuống. Cô nhìn xuống những dấu vết trên mặt đất, chậm rãi đi lên tầng hai gõ cửa, nhìn lên, lẽ ra phải do người ở tầng bốn đặt xuống mới đúng!
“Vào đi.” Thiên Vũ mở cửa đã nhìn thấy Diệp Chi đang mỉm cười, anh nghiêng người nói.
Diệp Chi đi vào, đặt bữa sáng lên bàn ăn, cô quay đầu nói với Thiên Vũ, "Em mua cho anh điểm tâm sáng, nhân nhà hàng đó nói món này rất tốt cho sức khỏe."
Thiên Vũ liếc nhìn hai chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, giơ tay lên
chỉ về phía bàn cà phê, mắt nhìn lại sang người vệ sĩ đứng đối diện.
“Món quà tối qua, em lấy về đi.”
Diệp Chi sửng sốt, “Sao vậy?”
“Anh không thích.” Thiên Vũ nói đơn giản, anh không muốn nhận bất cứ món quà nào nữa từ ba mình.
Sau một lúc ngơ ngác Diệp Chi tỉnh táo lại, “Vậy lát nữa em sẽ mang đi, anh ăn sáng trước đi.”
Nếu bạn trai không thích khối ngọc điêu khắc này, vậy thì mình sẽ mang đi và lần sau lại chuẩn bị một món quà khác tốt hơn.
Diệp Chi không cảm thấy thất vọng, nhưng hơi ngạc nhiên khi nghe bạn trai nói anh ấy không thích chậu hoa huệ tây này. Thiên Vũ không muốn ăn, nhưng anh nhớ tới tin nhắn của vệ sĩ gửi cho anh lúc sáu giờ, đối phương hình như đã túc trực từ sáng sớm để mua điểm tâm cho anh.
Anh lại gần bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống. Thấy vậy, Diệp Chi ngay lập tức đưa tay giúp bạn trai mở gói thức ăn ra, đây là điều mà một người bạn gái nên làm để thể hiện sự quan tâm đến bạn trai của mình. Cho nên, khi Thiên Vũ vừa chạm vào túi thức ăn, Diệp Chi đã nhanh tay hơn dành lấy cái túi, đầu ngón tay của cô bất ngờ chạm vào mu bàn tay Thiên Vũ. Anh nhanh chóng rút tay về, nhưng thân nhiệt ấm áp của đối phương đã lan tỏa ngay khi tiếp xúc với da thịt. Tay trái của Thiên Vũ buông thõng bên hông, hơi cong lên, anh không thích cảm giác tiếp xúc với người như vậy, mà nhất là phụ nữ, cái tiếp xúc thoáng qua này vừa xa lạ vừa khoa trương, đầu ngón tay tựa hồ gần như lập tức bị nhiệt độ của người người phụ nữ này làm cho nóng lên.
“Được rồi.” Diệp Chi đẩy ly sữa lắc và một bát salad đến trước mặt bạn trai, “Anh ăn trước đi, tôi đem cây cảnh ngọc này vào trong xe.”
Thiên Vũ không nói lời nào, chỉ nhẹ gật đầu để bày tỏ mình đã hiểu. Diệp Chi đi xuống cầu thang trong góc với chiếc hộp gỗ trong tay, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra đến bãi đổ xe, cô mở cốp xe và đặt hộp gỗ vào. Đang định đóng lại thì cô sực nhớ tới một chuyện, mở hộp gỗ ra nhìn vào bên trong.
Bức thư tình đã biến mất.
Vì vậy, mặc dù người bạn trai không thích món quà này, nhưng anh ấy đã nhận lại bức thư do cô ấy viết. Nghĩ vậy Diệp Chi đột nhiên thấy cảm động vô cùng, bạn trai của cô thực sự thích cô, vì anh ấy vẫn còn tức giận nên cố tình tỏ ra lạnh lùng. Đây không phải là bên ngoài cứng miệng nhưng trên trong lại mềm lòng hay sao?
Tuy biết vậy nhưng Diệp Chi không có ý định vạch trần suy nghĩ nhỏ nhặt của bạn trai. Dù sao cô vẫn thích một người bạn trai lạnh lùng như vậy, có lẽ cô đã đủ nhiệt tình nên yêu thích một người có tư chất lạnh lùng, như thế sẽ hỗ trợ cá tính cho nhau. Cũng có thể đây chỉ là một thủ thuật nhỏ được những người đàn ông trưởng thành sử dụng trong tình yêu!
Diệp Chi đóng cốp xe lại, quay người lại đi lên lầu. Khi cô bước vào phòng khách, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiên của bạn trai mình, anh ấy đang cầm cốc sữa lắc bằng cả hai tay, hàng mi dài rũ xuống, hơi ngẩng đầu lên uống một ngụm sữa, yết hầu trượt lên xuống rung động thật gợi cảm biết bao.
Gợi cảm!
Diệp Chi đột ngột quay đầu nhìn sang chỗ khác, cô bị mất tập trung.
Có thể là do cử động của Diệp Chi quá lớn làm Thiên Vũ đang ngồi ở bàn ăn cũng cảm nhận được, anh quay đầu nhìn sang, “Sao vậy?”
Diệp Chi quay đầu lại, nhìn thấy trên môi bạn trai cô dính nước sữa màu trắng đục, môi anh đã hơi ửng hồng vì nhiệt độ nóng khi môi chạm vào sữa nóng, không chỉ vậy mà giờ môi anh càng đỏ đậm hơn, như thể ai đó đã hôn lên môi anh.
“Không có gì.” Diệp Chi cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt thất thường đi tới bên cạnh bạn trai, từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Thiên Vũ, “Trên môi anh dính sữa.”
Thiên Vũ sửng sốt, anh cầm lấy khăn giấy cúi đầu lau nước sữa trên môi.
Diệp Chi vội vàng tranh thủ liếc nhìn môi bạn trai, sau đó lại chỉ vào môi dưới của Thiên Vũ, "Nơi này của anh còn có một vết đen nhỏ."
Thiên Vũ tiếp tục lau, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cô, "Hết chưa?"
Diệp Chi lại nhìn một lần nữa và có chút áy náy, "Xin lỗi, em đã nhầm, đó là một nốt ruồi nhỏ."
Nó nằm ở phía bên phải môi dưới của bạn trai cô.
Thiên Vũ không có tâm trạng tiếp tục ăn nữa, anh đẩy sữa và đĩa salat về phía trước, “Đến Ranshan.”
“ Được.” Diệp Chi thu dọn thức ăn trên bàn sau đó ngơ ngác đi xuống lầu, trong lòng cô lúc này rất phấn khích.
Tại sao bạn trai của tôi của thậm chí còn có nốt ruồi đẹp như vậy?