Diệp Chi vứt rác xong, trở về nhìn thấy bạn trai cao quý sạch sẽ như tuyết trên đỉnh núi băng đang ngồi trầm tư, cô lập tức suy tư trong lòng rồi tự mắng mình là đồ biến thái, chỉ là một nốt ruồi thôi mà cũng thèm nhỏ dãi rồi.
Nhưng... nó thực sự rất rất quyến rũ.
"Buổi trưa mấy giờ anh tan làm? Có muốn cùng nhau đi ăn tối không?" Trên đường lái xe đến công ty, Diệp Chi nhỏ giọng hỏi bạn trai, thật sự muốn tạo bầu không khí thân thiết lúc này, và cũng muốn tạo thêm cơ hội cho hai người có nhiều thời gian ở bên nhau.
“Chín giờ tối đến đón anh.” Thiên Vũ nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Diệp Chi hơi thất vọng, nhưng cũng hiểu rằng bạn trai của cô có thể không có thời gian ra ngoài ăn trưa khi anh ấy phải quay quảng cáo. Công việc quan trọng hơn mà, trước đây cô cũng là một người nghiện công việc nên Diệp Chi hiểu rất rõ điều đó.
Sau khi đưa bạn trai đến tòa nhà Ranshan, bắt buộc Diệp Chi chỉ có thể đến công ty làm việc, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong xe và đã bắt đầu thấy nhớ bạn trai của mình rồi. Đúng là tình yêu làm cho con người ngụ mị và có lúc cũng lưu luyến vui sướng kỳ lạ.
—----------
Tại sảnh tầng một đại sảnh, những con robot màu trắng đang đi vòng quanh kiểm tra an ninh. Mọi người lần đầu đến với DC company sẽ không khỏi sửng sốt trước dàn robot chân thực như bước ra từ trong phim, ngay cả những nhân viên đến làm việc hàng ngày, đôi khi nhìn những chú robot kiểm tra an ninh tại sảnh cũng phải xuýt xoa, có cảm bản thân đang trong trạng thái bị thôi miên.
Đây là ứng dụng của công nghệ thông tin vào tự động hoá. Nó tập hợp các nhân viên kỹ thuật cao cấp trong nước và không ngừng tiếp thu những công nghệ mới của thế giới. Ai có thể ngờ rằng, người sáng lập ra công ty sản xuất hàng gia dụng chỉ là một sinh viên bình thường với vốn khởi nghiệp rất thấp, mà hiện tại lại vươn lên lấn sân sang lĩnh vực sản xuất và bán những công nghệ tiến tiến liên quan đến sản xuất tự động và điện tử.
Lúc này, Lâm Giang đang đứng trước cổng ra vào, anh cụp mắt xuống và mở hai tay ra để robot quét vân tay. Anh nhớ lúc mới học năm thứ nhất ở trường đại học, Diệp Chi đã là học sinh nổi tiếng nhất trường, bất luận là chuyên ngành nào, chỉ cần nhắc tên cô là mọi người đều biết đến.
Lâm Giang có gia cảnh tốt nên anh theo học chuyên ngành tài chính là chuyện đương nhiên, khi mới vào trường được một tháng, anh đã nhiều lần bị ép phải nghe cái tên Nguyễn Diệp Chi mỗi khi thứ hai đầu tuần trên loa tuyên dương của trường, ngay cả những giáo viên trong chuyên ngành của anh cũng thỉnh thoảng không ngại nhắc đến cô ấy.
Chuyên ngành kỹ thuật phần mềm, thiên tài, có thể kiếm tiền và phát triển tương lai sau này trở thành một doanh nhân nổi tiếng.
Đây là ấn tượng của Lâm Giang về Diệp Chi trước khi gặp cô. Một kỹ thuật viên có thể kinh doanh, Lâm Giang gần như có thể tưởng tượng loại người này trông như sẽ thế nào. Chắc chắn sẽ luôn lanh lợi và có tài hùng biện, có trí tuệ cảm xúc tốt hơn những người bình thường, đối xử tử tế với mọi người xung quanh và không dễ dàng có thể lừa được họ. Nhưng ngược lại, những người như vậy tính cách thường gian xảo và đạo đức giả, có thể trở mặt bất cứ lúc nào nếu thấy không có lợi cho bản thân.
Lâm Giang từ nhỏ đã ở cùng cha mẹ, những người như thế anh cũng đã gặp quá nhiều, đa số họ là đối tác làm ăn với cha mẹ của anh. Vào thời điểm đó, Lâm Giang không biết rằng trong tương lai mình sẽ trở thành một trong những người hâm mộ Nguyễn Diệp Chi một cách tuyệt đối.
Lâm Giang thực sự gặp được Diệp Chi lần đầu tiên là vào tháng thứ ba khi vào trường đại học, khi nhóm nghiên cứu công nghệ của trường tổ chức một buổi trao đổi về đề tài ứng dụng công nghệ trong đời sống hàng ngày, với sự tham gia của đại diện từ sinh viên năm nhất đến sinh viên năm cuối. Lâm Giang là một trong ba đại diện của tân sinh viên, thực ra anh ta không có hứng thú với kiểu thảo luận công nghệ thông qua từng trò chơi như thế này, đi dự tiệc cùng bố mẹ cũng có thể học hỏi được nhiều hơn. Tuy nhiên, xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp trong trường là một khóa học bắt buộc, ngay cả khi anh không quan tâm cũng phải chấp nhận.
Đêm hôm đó, Lâm Giang đi khá sớm, cả phòng học chỉ có một người ngồi ở chiếc bàn tròn dài. Đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, ăn mặc từ đầu đến chân nhiều nhất chỉ đáng giá ba trăm nghìn là cùng, và cô ấy là một thành viên bình thường không hề nổi bật trong trường. Cô gái nhỏ cứ cúi đầu nghịch điện thoại, từ lúc Lâm Giang kéo ghế đến ngồi đối diện với cô, cô cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
Mười lăm phút sau, cô gái lấy trong túi ra một viên kẹo, dùng một tay bóc gói kẹo ra, vừa mới cho viên kẹo vào miệng mới phát hiện có thêm một người ngồi đối diện.
“Xin chào!” Cô nhìn Lâm Giang đang ngồi đối diện, sau đó lấy ra một viên kẹo đưa lên trước mặt anh, “Ăn kẹo nhé.”
Lâm Giang sẽ luôn nhớ dáng vẻ của Diệp Chi lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt thản nhiên với một nụ cười trong mắt làm người ngạc nhiên. Sao lại có người xinh đẹp tới như vậy. Đẹp muốn chết, đẹp tới nỗi nhìn nhiều hơn một chút trái tim đã mềm nhũn. Nhìn gương mặt đáng yêu gần trong gang tấc, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt rất quyến rũ, dường như không phải là nước hoa mà là một loại mùi của túi thơm thảo mộc. Có lẽ do vẻ ngoài quá thu hút của cô gái làm tim Lâm Giang như nổi trống không thể ngừng, hoặc có lẽ là vì ánh mắt cô gái quá trong sáng như ánh nắng ấm áp mùa xuân làm tan chảy khối băng lâu năm trong lòng, mở ra một chân trời tươi sáng và ấm áp làm tim rung động.
“Cảm ơn.” Lâm Giang nhận lấy viên kẹo nhưng không ăn.
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, hai người không nói chuyện nữa cho đến khi những người khác dần dần đi vào phòng. Khi đó, Lâm Giang không biết cô gái xinh đẹp này là Nguyễn Diệp Chi, nhưng anh phát hiện ra tất cả những người đến thường sẽ liếc mắt nhìn cô một cái rồi vội vàng quay đi.
Đây là một tình huống cực kỳ hiếm gặp, tuy cô gái này thật sự xinh đẹp, nhưng cũng không quá xuất sắc đến nổi ai cũng phải liếc mắt nhìn với vẻ ngưỡng mộ và có chút kinh trọng.
Với ngoại hình nổi bật và quần áo cao cấp, Lâm Giang luôn là tâm điểm trong đám đông, bất kể nam hay nữ, anh luôn là điều đầu tiên khiến người khác chú ý. Nhưng lúc này mọi người không hề nhìn anh mà chỉ tập chung vào cô gái đối diện. Có thể do gương mặt cô ấy rất ưa nhìn lại ăn mặc bình thường khiến người ta không có cảm giác xa cách. Thông thường, một người như vậy sẽ không nhận được nhiều sự chú ý của mọi người cho lắm, cho nên điều này làm Lâm Giang có chút hiếu kỳ về cô gái này.
Chẳng mấy chốc, hiếu kỳ của anh đã được giải đáp bằng lời giới thiệu của trưởng nhóm khoa công nghệ của trường, người này là Nguyễn Diệp Chi, một cô gái nổi tiếng không phải vì vẻ đẹp bên ngoài mà là vì trí tuệ bên trong bộ não đáng nể phục đó.
Trong lúc nhất thời, Lâm Giang có chút choáng váng. Diệp Chi quá khác so với những gì anh tưởng tượng, không phải một sinh viên vì mình giỏi mà tỏ ra kênh kiệu, cũng không phải một người có bề ngoài nghiêm túc với nụ giả tạo.
Cô ấy trông rất bình thường và dễ gần.
Trong lúc mọi người đưa ra nhiều ý kiến thảo luận thì cô ấy lại chỉ ngồi nghe, chốc chốc lại gật đầu rồi mỉm cười, đối phương dường như chẳng nói gì cả mà chỉ lắng nghe. Điều này càng làm Lâm Giang choáng váng về suy nghĩ trước đó của mình.
Cuối cùng, chủ đề thảo luận đến lượt Lâm Giang, so với những sinh viên trong trường, Lâm Giang đã sớm tiếp xúc với nhiều thứ vì cha mẹ điều là người kinh doanh, và quan điểm của anh vô cùng sâu sắc hơn những người khác. Mọi người đều yên lặng lắng nghe anh giải thích, thậm chí có người còn vỗ tay, cuối cùng làm Lâm Giang cảm thấy nhàm chán nên chủ động dừng lại không nói thêm nữa. Lúc này, Diệp Chi, cô gái ngồi đối diện đã im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, cô ấy hỏi một vài câu về tất cả những gì anh đã trình bày trước đó. Không sắc bén, thậm chí giọng điệu còn rất nhẹ nhàng, nhưng gần như tàn nhẫn săm soi và lột trần những khía cạnh vô lý trong phần trình bày của Lâm Giang. Anh vội ngước mắt lên nhìn cô gái ngồi phía đối diện, lúc này anh mới phát hiện ra sự sắc bén trong mắt của cô không giống người bình thường, và ánh mắt tinh tế đó không phải ai cũng có được.
Ngày hôm đó, Lâm Giang đã quen biết Diệp Chi.