Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 28: Nên chọn quà gì cho tốt đây?



Nhớ lại quá khứ, khóe miệng của Lâm Giang khẽ nhếch lên, anh có một cái nhìn sâu sắc về người con gái đáng yêu này, cô ấy là một miếng bánh rất nhiều mùi vị trong cuộc sống của anh. Đêm qua anh giả vờ say, muốn làm lộ ra ý tứ của mình, thậm chí còn kéo cà vạt xuống sâu hơn bình thường tìm góc độ tốt nhất để khoe cổ và xương quay xanh gợi cảm trước mặt Diệp Chi, nhưng cô ấy lại không nhìn ra ý tứ đó, chỉ khó hiểu rồi trực tiếp đuổi anh về.

Nghĩ đến chuyện tối qua, Lâm Giang cảm thấy bản thân có chút bất lực, nhưng sự căng thẳng trong lòng anh lúc này đã biến mất, người như Diệp Chi có lẽ bẩm sinh đã không quá nhạy cảm với chuyện tình cảm nam nữ, cô ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mới nghĩ đến chuyện quen biết bạn trai. Cho nên, con người của cô ấy chỉ dành cho công việc mà thôi. Nhưng không biết nghe từ đâu, nói muốn chiều lòng bạn trai thì phải chi nhiều tiền, cho nên mới bỏ tiền ra mua chậu cây cảnh bằng ngọc quý để tặng cho Lâm Tín.

Còn về phần Lâm Tín... Một gã đàn ông bình thường còn hơn cả từ bình thường, chẳng làm gì ra hồn, bao nhiêu năm làm trong ngành người mẫu chỉ có thể chụp ảnh quảng cáo, lâu lâu lại có vài sự kiện thời trang nhỏ mời làm người mẫu. Bao nhiêu tiền làm ra không đủ tiêu xài, đổ hết vào các quán bar vũ trường, ăn chơi xa đoạ. Còn cặp kè với các quý bà đã có chồng để moi tiền họ. Đúng là một gã đàn ông tồi tệ đáng khinh, anh ta chỉ có thể xách dép cho Nguyễn Diệp Chi chứ đừng nói đến tư cách làm người yêu của cô ấy.

Lâm Giang không có ý định trực tiếp vạch trần hành động lừa dối của Lâm Tín đối với Diệp Chi, thay vì để lại ấn tượng không tốt là xen vào chuyện riêng tư của cô ấy, thì không bằng tìm cơ hội để Diệp Chi tận mắt chứng kiến sự dối trá và sa đọa của Lâm Tín là như thế nào, một con người như thế liệu Diệp Chi còn có thể yêu được nữa không?

Lâm Giang chính là trợ lý riêng của Diệp Chi trong công ty, và anh có nhiệm vụ sắp xếp lịch trình cho cô ấy mỗi ngày, cho nên đây là điều dễ làm nhất. Khi có cơ hội thuận lợi, Lâm Giang sẽ để Diệp Chi nhìn thấy bộ mặt thật của bạn trai cô ấy là người như thế nào.

Sau khi kiểm tra an ninh xong, Lâm Giang đi qua cổng chính, đang định tiếp tục đi vào than máy thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Không phải hôm qua đã nói cho cậu nghỉ một ngày sao?"

Trên mặt Lâm Giang liền mang theo nụ cười, anh xoay người lại, nhìn Diệp Chi với nụ cười bất đắc dĩ nói, "Không có sao, hôm nay tỉnh rồi thì phải đi làm chứ, tối hôm qua là tôi sai rồi, cậu bỏ qua cho tôi nhé." Hai tay anh chắp lại cười tươi hơn với Diệp Chi.

Lúc này có vài nhân viên từ cửa bên cạnh đi vào cúi đầu chào hai người, và lặng lẽ mở to mắt nhìn Lâm Giang và Diệp Chi, đây là ... chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Say rượu thì phải làm việc sao? Cậu không thể so với người khác được.” Diệp Chi nhíu mày nhắc nhở, “Khi say rượu trạng thái tinh thần rất kém, làm việc rất dễ mắc sai lầm.”

Lâm Giang mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Các nhân viên đi ngang qua cúi đầu chào hai người sau đó quay đầu nhìn thêm lần nữa, ...Hóa ra họ đang nói về công việc, vậy mà lại nghe đồn rằng thư ký Lâm Giang và giám đốc Diệp Chi đang hẹn hò cơ đấy, đúng là tin đồn điên rồ mà. Nên biết, giám đốc chỉ nghiện công việc chứ không hề quan tâm đến chuyện hẹn hò, nhìn cô ấy đi, mới hai mươi mấy tuổi thôi mà ăn mặc như bà cụ non, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc mức đến khó gần, không hề biết markup là thế nào thì làm sao có bạn trai được đây. Còn trợ lý Lâm Giang thì ngược lại, gương mặt tuấn tú đẹp trai lại rất hay cười, ăn mặc chải chuốt không thua kém các diễn viên trong phim truyền hình. Hai người này làm sao có thể chứ?

Lúc này Diệp Chi cùng Lâm Giang đi vào thang máy đặc biệt dành riêng cho lãnh đạo của công ty, Lâm Giang đưa tay nhấn nút tầng 20, Diệp Chi nhìn anh qua gương thang máy, nói, “Cậu đến văn phòng trước đi, tôi sẽ đi bộ đến phòng nghiên cứu.”

“Được." Lâm Giang lại nói, anh vươn tay ấn tầng 15.

Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, Diệp Chi bước ra ngoài trước.

Tầng 15 là phòng nghiên cứu và phát triển công nghệ của công ty, trong văn phòng chỉ có mười một nhân viên làm việc nhưng đều là những kỹ thuật viên hàng đầu trong ngành. Diệp Chi đi vào xem xét một lúc, sau đó đi ra và tiếp tục về phòng làm việc của mình ở tầng 20. Lúc đi lướt qua bàn làm việc của một nhân viên, Diệp Chi dừng lại trước máy in và hỏi, "Anh đang in gì vậy?"

Người nhân viên giật mình, vội vàng giật lấy tờ giấy đã in dấu sau lưng, nhưng máy in vẫn phun giấy ra, mặt anh ta đột nhiên đỏ bừng.

Anh nhân viên cúi đầu giải thích, "Ngày mai là kỷ niệm năm năm ngày tôi và bạn gái hẹn hò, vì vậy tôi muốn in lại những ghi chép trò chuyện trong điện thoại của năm năm kể từ khi chúng tôi gặp nhau. Tôi không có đủ giấy ở nhà nên tôi chỉ có thể tạm thời đến công ty in ấn, tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm nữa ạ."

Diệp Chi nhìn mọi người trong văn phòng, đột nhiên hạ giọng nói với nhân viên bên cạnh, "Anh ra ngoài với tôi một lát."

Mặt nhân viên tái nhợt, anh đoán mình sẽ bị giám đốc quở trách vì trong giờ làm việc lại đem chuyện riêng tư ra, làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, anh nhân viên ngay lập tức quay sang Diệp Chi cúi đầu thừa nhận sai lầm của bạn.

"Tôi xin lỗi giám đốc, tôi không nên sử dụng máy in của công ty vì lợi ích riêng tư, tôi không làm nữa đâu ạ, xin cô bỏ qua cho lần này.”

Diệp Chi xua tay, "Chỉ là mấy tờ giấy thôi, anh có làm ảnh hưởng gì đâu. Nếu thấy không đủ thì đến nhà kho mà lấy thêm."

Người nhân viên sửng sốt, ngẩng đầu lên ngập ngừng hỏi, “Vậy giám đốc tìm tôi... vì công việc ạ?”

Diệp Chi hắng giọng một cái, sau đó hỏi anh ta, “Anh nói anh đã hẹn hò với bạn gái được năm năm. Vậy anh có từng tặng quà cho cô ấy không?"

Người nhân viên không hiểu ý của Diệp Chi, nhưng vẫn thành thật gật đầu, "Chúng tôi tặng quà cho nhau vào mỗi dịp kỷ niệm, và chúng tôi cũng gửi quà vào ngày sinh nhật và các ngày lễ khác trong năm."

Diệp Chi trầm ngâm, "Vậy anh đã tặng quà cho bạn gái nhiều nên có kinh nghiệm lắm phải không?”

"Cũng được ạ." Người nhân viên ngượng ngùng.

Giám đốc Diệp Chi đột nhiên như tìm được tri kỷ, cô vỗ vai nhân viên rồi thở dài, "Tôi nghĩ, tặng quà cho người mình thích thật sự rất khó. Bạn trai tôi không thích quà tôi tặng"

"..." Người nhân viên có chút ngơ ngác nhìn giám đốc, một người thông minh và tinh tế như thế mà lại thất bại trong việc tặng quà cho bạn trai hay sao? Thật sự không thể tin nổi.

Diệp Chi lúc này cũng thấy mình thất thố nên vội rút tay về, nhưng trong lòng cô lại có chút ghen tị mà giả vờ không quan tâm, "Thật ra cũng không có gì đâu, tôi nói đùa thôi.”

Tự nhiên lại gọi nhân viên ra ngoài rồi nói chuyện riêng tư, chẳng phải đã chủ động tung ra một tin tức lớn cho mọi người điều biết, bản thân giám đốc ngay cả chuyện tặng quà cho bạn trai cũng thất bại! Thật mất mặt quá.

Diệp Chi lãng sang chuyện khác, cô mỉm cười nói về bạn trai của mình một cách tự hào, "Bạn trai của tôi anh ấy rất đẹp trai."

"... Vậy người đó có phải đang làm trong công ty này không ạ? Và luôn bên cạnh giúp đỡ giám đốc?" Người nhân viên tò mò thấp giọng hỏi.

Trong nhóm nội bộ của công ty từng có tin đồn thất thiệt rằng giữa trợ lý Lâm Giang và giám đốc có quan hệ thân thiết hơn mức bình thường, một người là giám đốc, một người là tổng trợ lý, hai người này vẫn còn độc thân. Còn có tin đồn cho rằng khi giám đốc Diệp Chi thành lập DC company, Lâm Giang vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy.

Diệp Chi cau mày, "Tất nhiên là không rồi, tôi biết anh đang đề cập đến ai!"

Nói xong, cô kiên quyết bổ sung thêm, "Bạn trai tôi đẹp hơn Lâm Giang nhiều, anh ấy là người mẫu."

Trời ơi tin quan trọng nha, nhất định phải chia sẻ cho mọi người biết mới được.

“Tôi chỉ muốn hỏi, anh đã tặng bạn gái mình những món quà gì mà cô ấy thích thú mà không trả lại.” Diệp Chi tiết lộ mục đích thực sự của mình.

Nhân viên này nhớ lại, "Tôi đã tặng một chiếc vòng cổ đá quý vào ngày kỷ niệm đầu tiên chúng tôi yêu nhau, và mua hai vé xem phim để xem cùng nhau. Vào ngày kỷ niệm tiếp theo, tôi đã đưa cô ấy đi du lịch ở Đà Lạt bốn ngày. Kỷ niệm của năm tiếp theo, tôi mua hoa tặng và đưa cô ấy đi xem chương trình ca nhạc mà cô ấy yêu thích. Năm nay tôi định làm một bản tài liệu ghi lại những tin nhắn trong điện thoại mà chúng tôi đã gửi cho nhau, như vậy thật lãng mạn."

Diệp Chi suy nghĩ một lúc và cảm thấy kỳ lạ, cô nói, "Tại sao những món quà anh tặng qua mỗi năm lại rẻ hơn vậy nhỉ?"

Nhân viên, “... Không quan trọng giá trị tiền bạc nếu đó là tình yêu thật lòng, cũng là vì sau này tôi biết bạn gái mình mong muốn gì nhất để có thể tặng vào ngày kỷ niệm.”

“Thật sao?” Diệp Chi bày tỏ sự nghi ngờ.

Thấy vậy, người nhân viên hỏi, "Giám đốc, cô đã tặng bạn trai món quà gì vậy? Anh ấy không thích nó sao?"

“Một chậu cây cảnh bằng ngọc bích được mua tại một cuộc đấu giá." Diệp Chi nói.

"Không phải những thứ tại buổi đấu giá điều rất đắt tiền sao?" Nhân viên ngạc nhiên hỏi.

Diệp Chi lơ đễnh, “Không sao, chỉ có năm trăm triệu thôi.”

Năm… Năm trăm triệu!!! Trời đất ơi, quả nhiên là giám đốc có khác. Nhưng một món quà trị giá năm trăm triệu mà lại không nhận, chắc chắn người đàn ông này là người cực kỳ giàu có rồi.

Nhân viên sốt sắng nói, “Giám đốc, cô xem, ngay cả món quà đắt tiền như vậy cũng không thể gây ấn tượng với bạn trai của cô để anh ta nhận quà, có thể thấy càng đắt tiền chưa chắc sẽ ổn đúng không? Vì căn bản anh ta không thích. Mà lại không thể hỏi đối phương thích cái gì, vấn đề này nhất định phải âm thầm quan sát anh ta rất lâu mới biết được là thích cái gì, đến lúc đó sẽ tặng một món quà có thể bày tỏ tình cảm giữa hai người."

Diệp Chi suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn cảm thấy anh nhân viên này không đáng tin cậy cho lắm.

"Anh và bạn gái của anh yêu nhau năm năm rồi, tại sao vẫn chưa kết hôn?"

Nhân viên cười, "Ngày mai tôi định cầu hôn bạn gái vào ngày kỷ niệm năm năm của chúng tôi, địa điểm đã sắp xếp xong, nhẫn cũng đã mua."

Diệp Chi đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, "Vậy, chúc anh thành công."

"Cảm ơn giám đốc, một ngày nào đó khi tôi kết hôn, tôi sẽ mời giám đốc làm người chứng kiến cho chúng tôi.”

Nhân viên vui vẻ cúi chào Diệp Chi sau đó rời đi với vẻ mặt hãnh diện.

Diệp Chi hơi buồn bực, tôi sẽ không làm chứng nhân cho anh vào ngày hôn lễ đâu, vì tôi vẫn chưa có già đình nè.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com