Vài phút sau, có một tin nhắn bùng nổ trong nhóm của công ty liên quan đến giám đốc và trợ lý của giám đốc.
[Giám đốc đã có bạn trai rồi! Nhưng đó không phải là trợ lý Lâm Giang! Cô ấy nói bạn trai của cô ấy đẹp hơn trợ lý trưởng rất nhiều!]
Lúc này, Diệp Chi đã đến văn phòng của mình, còn văn phòng của Lâm Giang thì ở bên cạnh. Cô ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ hồi lâu, nếu in ra đoạn ghi âm trò chuyện trước đó giữa cô và bạn trai... Chắc có lẽ bạn trai sẽ chia tay cô ngay lập tức! Tuy nhiên, cũng đến lúc lấy lại điện thoại của mình để quên ở khách sạn rồi, dù sao trong máy cũng có lưu lại một số tin nhắn của bạn trai gửi cho cô.
Diệp Chi đã gọi cho khách sạn và yêu cầu họ gửi điện thoại của cô qua đường bưu điện.
Quản lý khách sạn ở đầu bên kia nói, "Được, chiều mai quý khách có thể nhận điện thoại ạ."
Diệp Chi đặt điện thoại xuống và cẩn thận suy ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa rồi với nhân viên, món quà không nhất thiết phải có giá trị lớn nhưng phải thể hiện được tình cảm của người tặng.
Vậy món quà như thế nào mới có thể thể hiện tình cảm sâu sắc của cô dành cho bạn trai đây?
Diệp Chi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nghĩ không ra kết quả, cuối cùng chỉ có thể cầm điện thoại di động lên, tại ô tìm kiếm google gõ mấy chữ.
[Quà tặng yêu thương thể hiện tình cảm càng nhiều càng tốt.]
Trong giây tiếp theo, một loạt sản phẩm xuất hiện trên giao diện và có hai món quà khiến cô hơi khó hiểu. Một viên đá được lòng kính hình trái tim có dòng chữ khắc màu trắng rất rắn chắc… như đá, và một tắm biển bằng gỗ hình trái tim cũng có khắc những dòng chữ yêu thương. Có lẽ chỉ là hình mẫu, nếu mua thì chủ tiệm sẽ khắc nội dung mà người mua muốn viết vào.
Hai món quà này hoàn toàn có thể tặng được sao?
Một cái không bao giờ hư hỏng và đủ nặng, còn cái kia thì hơi rẻ tiền.
Trái tim của Diệp Chi đã bị xúc động không nhẹ vào thời điểm nhìn thấy hai món quà lạ kỳ này.
Nhưng cái gì cũng có lý do... Thế là Diệp Chi đã nhấp vào xem chi tiết sản phẩm và xem xét kỹ lưỡng, tất nhiên cô ấy vẫn không hài lòng mà cảm thấy kỳ dị quá.
Viên đá không đủ sáng bóng, giá lại quá rẻ nên không đủ thành ý tặng cho bạn trai. Gỗ cũng không tốt, chưa kể còn quá rẻ, nếu rơi xuống đất còn có nguy cơ gãy làm đôi.
Không được không được. Món quà tượng trưng cho tình cảm bền vững giữa hai người, nếu nó thực sự rơi vỡ, chẳng phải tình cảm giữa hai người họ cũng tan vỡ sao?
Không, hoàn toàn không!
Diệp Chi nhìn chằm chằm vào trang sản phẩm một lúc lâu, sử dụng tài năng suy luận của mình từ trường hợp này sang trường hợp khác, cuối cùng quyết định trong đầu nên tặng quà gì.
Cô đứng dậy, ngay lập tức sải bước ra khỏi văn phòng.
“Cậu đi đâu vậy?” Vì là trợ lý nên phòng làm việc của Lâm Giang luôn mở cửa, nếu người tới muốn gặp giám đốc trước tiên phải vào phòng anh hỏi trước. Lúc này Lâm Giang từ màn hình máy tính ngẩng đầu nhìn Diệp Chi đi ra, cô ấy mới vào được hơn mười phút, sao lại đi ra rồi?
“Tôi đi ngân hàng.” Diệp Chi vội vàng ra khỏi công ty, không quay đầu lại.
...
Nửa giờ sau, Diệp Chi đang ngồi trong phòng VIP của một ngân hàng nào đó, đối diện là chủ tịch của ngân hàng. Sau khi nghe lời yêu cầu của Diệp Chi, khuôn mặt có chút nếp nhăn của chủ tịch dường như nhiều thêm một vài nếp nhăn, nhưng nhiều năm làm việc với chất lượng tiêu chuẩn cao buộc ông ấy phải giữ bình tĩnh với khách hàng, mà lại là khách hàng VIP nữa.
Trầm ngâm một lúc, ông ấy hỏi lại, "Giám đốc, cô có chắc không?"
"Vâng, tôi chắc chắn." Diệp Chi nghiêm túc gật đầu
Cô ấy là một khách hàng cá nhân của ngân hàng, và DC company cũng là một khách hàng lớn của ngân hàng, nói chung, công việc kinh doanh mà ngân hàng có thể xử lý sẽ được ưu tiên cho giám đốc của DC company hơn, và người đang đích thân giải quyết cho Diệp Chi là chủ tịch ngân hàng.
Chủ tịch ngồi đối diện Diệp Chi, gọi vài cuộc điện thoại, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn giải thích với cô, “Giám đốc Diệp Chi, lượng tiền thật dự trữ của ngân hàng chúng tôi có thể không đủ, và chúng tôi cần chuyển nó từ trụ sở chính bên ngoài vào... Số tiền mà cô yêu cầu rút để đặt mua một khối lượng vàng lớn như thế, có thể mất nhiều thời gian hơn một chút."
“Vậy khi nào thì rút được?" Diệp Chi hỏi.
Chủ tịch ngân hàng nói, "Hai ngày tới chúng tôi có thể giao cho giám đốc."
"Được, vậy hai ngày tới tôi sẽ đến lấy."
Diệp Chi lấy thẻ ra, quẹt xong, ký tên rồi đứng dậy định ra về. Lúc này chủ tịch ngân hàng đứng dậy nhìn Diệp Chi, ông do dự không biết có nên hỏi hay không. Thấy ông ta có chút chần chừ, Diệp Chi tự động mở lời hỏi:
“Còn gì nữa không?”
“Giám đốc Diệp Chi, sao cô lại tặng món quà như vậy cho bạn trai?” Chủ tịch ngân hàng rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
Ông ta làm trong ngân hàng đã hơn hai mươi năm, ai cũng từng gặp qua, cũng tiếp không ít người giàu có tính cách lập dị. Khi lần đầu tiên gặp Nguyễn Diệp Chi, ông luôn cho rằng cô ấy là một cô gái bình thường, ăn mặc gọn gàng đơn giản, chăm chỉ giỏi giang, nhưng hôm nay ông không ngờ chỉ vì một món quà tặng cho một người đàn ông mà cô ấy lại chi tiền mạnh đến như thế.
"Một tấm bảng bằng vàng khắc tên hai người, cũng khắc sâu tình cảm vững như keo sơn của hai người. Món quà như vậy không phải rất có ý nghĩa hay sao? Sau khi kết hôn còn có thể treo ở chính giữa phòng khách. Tương lai, mỗi khi nhìn nào nó, tôi và bạn trai mình sẽ tràn đầy năng lượng tin tưởng vào tình yêu vĩnh cửu hơn.” Cô chân thành nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, nói thêm, "Và vàng nguyên chất thì rất sáng bóng, cũng không lạ mắt chút nào, có ai không thích vàng cơ chứ?"
Nghe được điều này, chủ tịch ngân hàng nghi ngờ nửa cuộc đời mà mình đã trải qua thật là có chút đơn điệu, nguyên chất ư? Vĩnh cữu ư?
“Chủ tịch, ngài không nghĩ như vậy sao?” Diệp Chi thấy biểu tình của ông ta không đúng nên ngạc nhiên hỏi.
"... Tất nhiên rồi, nó tràn đầy năng lượng và rất thuần khiết." Chủ tịch liền bình tỉnh và đồng ý với nụ cười lộ tám chiếc răng trắng tinh tiêu chuẩn trên môi, ông ấy không thể can thiệp vào thẩm mỹ của khách hàng, đặc biệt là khách hàng lớn nhất của ngân hàng mình.
Diệp Chi rất hài lòng với câu trả lời của chủ tịch, và cô ấy nóng lòng chờ đến ngày rút tiền sau đó sẽ đi đặt hàng món quà trong ý tưởng của mình.
Chủ tịch ngân hàng tiễn cô tới cửa, Diệp Chi đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ở đây cũng nên treo một tấm bảng vàng thật lớn mới tốt.”
“Treo tấm biển vàng á?” Chủ tịch ngân hàng nhất thời như muốn ác khẩu. Không cần thiết lắm đâu, rất dễ bị bọn cướp dòm ngó.
“Đúng vậy, như thế mới tràn đầy năng lượng và phát triển vĩnh cửu.”
Diệp Chi đưa tay ra nắm tay ông, vẻ mặt nghiêm túc, "Hạnh phúc tương lai của tôi nằm trong tay của ông đó, vì vậy chúng ta phải làm thật tốt." Diệp Chi chân thành nói một cách chắc chắn, "Khi tôi kết hôn, xin ông hãy đến. Hãy đến làm nhân chứng nhé."
"Đây là chuyện tôi nên làm." Chắc chắn rồi, hy vọng cô sẽ có một đám cưới chấn động.
Diệp Chi sảng khoái bước ra khỏi ngân hàng và trở lại công ty. Lần này khúc mắc trong lòng của cô đã được giải quyết, cô làm việc bằng tất cả sức lực và sự tập trung của mình, và bằng tình yêu dành cho bạn trai nữa.
Ôi, tình yêu thật là vĩ đại làm sao.
Ngồi vào bàn làm việc, Diệp Chi thấy cực kỳ thỏa mãn.