Đến chiều, Lâm Giang gõ cửa đi vào, anh đi tới bàn của Diệp Chi nói, “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Diệp Chi liền đặt báo cáo tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là 2 giờ 30 giờ chiều.
“Cậu chưa ăn sao?” Diệp Chi đứng lên, “Lần sau tự mình đi đi, không cần chờ tôi.”
“Tôi vừa rồi bận chút việc nên quên mất.” Lâm Giang thản nhiên giải thích nói.
Anh nghiêng người giúp Diệp Chi mở cửa phòng làm việc, "Hôm nay muốn ăn gì?"
"Xem trong căn tin còn có món gì thì ăn món đó." Diệp Chi vừa đi vừa cầm điện thoại di động cúi đầu, gửi tin nhắn, một tin nhắn dành cho bạn trai của cô.
Number One: [Anh ăn cơm chưa? Đừng quên ăn no, nhịn đói không tốt cho dạ dày đâu.]
Trong ngành người mẫu, người ta ước tính rằng chế độ ăn uống không hề đều đặn, và cũng không được chú trọng. Đối với Diệp Chi, mặc dù thường hay gọi đồ ăn bên ngoài vì không có thời gian nấu ăn, nhưng sức khoẻ của cô ấy thật sự rất tốt, tự nhiên và tràn đầy năng lượng, vóc dáng cũng khác hẳn người thường, trong thời đại xã hội ăn uống dưới mức lành mạnh này, thì báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm của cô cũng khiến bác sĩ phải ngạc nhiên.
Bạn trai chắc cũng không muốn ăn nhiều vì sẽ tăng cân! Diệp Chi nghĩ, ngay cả cô cũng không thích ăn nhiều, đó là bình thường đối với người bận rộn công việc, Diệp Chi tất nhiên hiểu, cô tự an ủi mình trong lòng. Bạn trai sẽ không bỏ bữa đâu.
"Có một đối tác kinh doanh luôn muốn liên lạc với chúng tôi." Lâm Giang đứng sau lưng Diệp Chi và nói, "Cậu có muốn gặp không?"
"Người nào?"
Diệp Chi gửi tin nhắn xong, cất điện thoại và ngẩng đầu nhìn Lâm Giang trong gương thang máy.
Lâm Giang cho cô biết tên của công ty.
“Vậy thì hẹn gặp nhau.” Diệp Chi đồng ý.
“Vậy vào tối nay nhé?” Lâm Giang cố tình cúi đầu, che giấu vẻ mặt lúc này của mình.
“Buổi tối?” Diệp Chi chần chờ, nếu buổi tối bạn trai gọi cô đến đón thì sao?
"Không được sao?" Lâm Giang ngẩng đầu lên, rõ ràng mấy ngày nay Diệp Chi đều không có cuộc hẹn nào vào buổi tối cả.
“Cố gắng hoàn thành trước chín giờ tối.” Diệp Chi nói xong lập tức đổi lời, “Tám rưỡi tối phải xong.”
Một người bạn gái tốt không thể để bạn trai chờ đợi!
"Được, vậy tôi sẽ đặt chỗ ở nhà hàng Yese." Lâm Giang lấy điện thoại di động ra và viết những việc cần làm vào bản ghi nhớ.
Diệp Chi nhìn lại màn hình của mình, "Sao không đặt nhà hàng Sorae Restaurant? Tôi nghĩ nhà hàng này không tệ." Đó là nhà hàng lần trước cô và bạn trai cùng đi ăn với nhau.
“Cậu... thích nhà hàng Sorae Restaurant?" Lâm Giang có chút ngạc nhiên.
Diệp Chi đưa tay xoa xoa mũi, “Bầu không khí rất tốt, thức ăn cũng ngon.”
“Vậy tôi đổi thành nhà hàng đó nhé?” Lâm Giang nói, “Nhưng tôi đã nghiên cứu một chút, đối tác đó thích đồ ăn phương Tây hơn.”
“Quên đi, vậy chúng ta hãy đặt nhà hàng Yese." Sau khi suy nghĩ Diệp Chi nói, cũng vì nhà hàng Yese gần tòa nhà Ranshan hơn.
“Được.”
Hai người lần lượt đi tới căn tin, lúc này chỉ còn mấy nhân viên đi xuống ăn cơm. Diệp Chi chọn một góc ngồi cách xa nhân viên để họ không cảm thấy khó chịu khi ăn. Tuy nhiên, cô không biết rằng các nhân viên đang lặng lẽ thảo luận xem bạn trai của cô là ai. Một nhóm nhân viên tin chắc rằng trợ lý Lâm Giang chính là bạn trai của giám đốc, vì lý do rất đơn giản. Giám đốc của họ luôn bận rộn với công việc, bay khắp nơi, chỉ có trợ lý Lâm là ở bên cô ấy lâu nhất.
Nhìn kìa, bọn họ lại đi ăn cùng nhau!
Một nhóm khác thì lại không tin vào những tiết lộ trong văn phòng vì họ cho rằng thông tin của người nhân viên kia là thật, và bắt đầu suy đoán về bạn trai của giám đốc là người như thế nào. Kể từ khi nhân viên ở tầng mười lăm chạy đến nói cho họ biết, thì cuộc thảo luận trong văn phòng đã diễn ra từ sáng đến chiều tối vẫn không ngừng, với sự sôi nổi chưa từng có.
Trong khi mọi người đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên có người nhắn tin lên nhóm chat chung.
Nhân viên A: [Tôi biết là ai rồi.]
Nhân viên B: [Ai? Làm sao anh biết? Anh đã nhìn thấy họ đi với nhau à?]
Nhân viên A: [Tôi biết bạn trai của giám đốc là một người mẫu.]
Nhóm chat ngay lập tức bùng nổ!
Vô số tin nhắn "Ai?" vuốt màn hình.
Nhân viên A: [Là người mẫu tuyến hai, anh ấy trông rất ưa nhìn.]
Vịt con: [Tên là gì? Bạn có bức ảnh nào không?]
Nhân viên A: [Lâm Tín, nhưng thằng cha này không phải là người đàn ông tốt, có thể gọi là quý ông callboy.]
Vịt con: [Nói rõ xem, callboy là gì?]
Nhân viên A: [Lên mạng mà tìm hiểu.]
Nhóm nhân viên làm việc trong công ty của Diệp Chi đa số là những người giỏi về công nghệ phần mềm, và họ rất quen thuộc với Internet. Chỉ một phút sau đó, trong nhóm đã tràn ngập các bức ảnh khác nhau của Lâm Tín, từ chân dung người mẫu đến những bức ảnh khoe hình thể và nhiều video catwalk của anh ta được tìm thấy.
Vịt con: [Không có gì lạ khi anh chàng này có thể trở thành bạn trai của giám đốc nha, khuôn mặt này thực sự rất đẹp.]
Tôi yêu cô đơn: [Tên người mẫu này không đẹp, chẳng lẽ anh ta không có nghệ danh sao?]
Vịt con: [Tôi rất tò mò, làm thế nào mà anh ta quen được với giám đốc của chúng ta nhỉ?]
Kèn acmonica: [Theo lời kể của bạn bè thì chính giám đốc của chúng ta đã chủ động theo đuổi anh ta.]
Nửa câu sau thành công khơi mào cho một vòng thảo luận sôi nổi trong nhóm. Mà lúc này, Diệp Chi vẫn chưa biết trong nhóm nội bộ của công ty đang thảo luận về mình.
Trong khi ăn, Diệp Chi cầm điện thoại di động và nghiên cứu cách thức các cặp đôi hòa hợp với nhau.
...
Chín giờ tối, Diệp Chi đang đợi bên ngoài tòa nhà Ranshan, cô gõ hai tay vào vô lăng và suy nghĩ về những vấn đến đề đã cùng đối tác bàn bạc trong cuộc họp vừa mới kết thúc. Vài phút sau, bạn trai ra khỏi tòa nhà. Diệp Chi ngay lập tức bước ra mở cửa cho anh ngồi vào. Thiên Vũ làm việc cả ngày, sau khi ngồi vào xe, anh dựa lưng vào ghế khẽ nhắm mắt lại. Thấy vậy, sau khi quay trở lại xe, Diệp Chi không còn cách nào khác ngoài nuốt lời muốn nói xuống và lặng lẽ lái xe. Suốt đường khi đến tòa nhà Vân Hiến, Diệp Chi cố tình quan sát các con đường hai bên khu dân cư, hôm hay làn đường cứu hỏa đã được dọn sạch khiến nó thông thoáng hơn rất nhiều.
Xe dừng lại, Diệp Chi quay sang nhìn người vì mệt mỏi mà ngủ say, lông mi dài mảnh khẻ run như cánh bướm, thật đẹp. Ngón tay Diệp Chi hơi run rẩy, tim đập nhanh tới kỳ cục. Cô mím môi, sau hồi lâu mới rủ mắt. Trên thế gian này lại có người đẹp như thế, mà người này lại là bạn trai cô, cảm xúc thật khó nói nên lời. Chỉ nhìn người ta ngủ thôi, không hiểu sao trong lòng lại ấm áp mềm mại rung động.
Diệp Chi nhìn Thiên Vũ, nhìn tới tim đập thình thịch, không biết nên phải làm sao. Đôi mắt cô gái trẻ tuổi chưa từng biết đến tình yêu phá lệ sáng ngời, phá lệ làm cả người nóng rực.
Lại chảy máu mũi nữa rồi.
Diệp Chi vội vàng dùng khăn giấy trong hộp tủ kéo lau nhanh, lại liếc nhìn trộn bạn trai một cái.
Trên đời này không có một ai tốt hơn anh ấy.
Ngoại trừ anh ấy, ai cũng không thể chạm tới tim mình nữa rồi. Nhất định phải nghĩ cánh giữ liên lạc với bạn trai, không để người con gái nào tiếp cận được anh ấy. Diệp Chi thở dài, không biết tại sao dục vọng chiếm hữu của cô đối với người đàn ông này lại mãnh liệt như vậy chứ?
Xe đỗ cách đó năm tòa nhà, Diệp Chi đang do dự có nên đánh thức bạn trai hay không, nhưng lúc này Thiên Vũ vội mở mắt, anh giơ tay tháo dây an toàn định đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Diệp Chi gọi để ngăn anh ta lại.
Thiên Vũ quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh có chút hờ hững, “Có gì không?”
“Điện thoại… di động.” Diệp Chi hiếm khi lắp bắp, “Anh có thể để em là người liên lạc khẩn cấp được không?”
Đặt số điện thoại của một người làm số liên lạc khẩn cấp khi cần thiết để liên lạc, nếu anh ấy sẵn sàng giao phó cuộc đời của mình cho cô, thì họ mới thật sự là một cặp đôi không thể chia lìa.
Yêu cầu của vệ sĩ không có gì đáng ngạc nhiên. Thiên Vũ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "Đọc số của em."
Diệp Chi vội vàng đọc số điện thoại di động của cô cho bạn trai, họ đã hẹn hò được nửa năm và cô thật thất bại khi chưa bao giờ lưu số của bạn trai mình.
Thiên Vũ đặt điện thoại của Diệp Chi làm số liên lạc khẩn cấp và quay số. Nhạc chuông riêng của điện thoại vang lên trong xe.
Thiên Vũ nhìn nữ vệ sĩ, “Được chứ?”
Diệp Chi ngẩn người, “Được.” Anh ấy còn cho mình lựa chọn nhạc chuông trên điện thoại của anh ấy để đặt riêng cho số của mình.
Ngọt ngào quá đi!
Thiên Vũ cúp điện thoại, mở cửa xe, đi đến cửa căn hộ của mình. Nhìn bóng lưng bạn trai biến mất, Diệp Chi cảm động, cảm động quá đỗi, bạn trai của cô không chút do dự đặt số của cô làm liên lạc khẩn cấp! Còn cho nghe nhạc chuông, còn hỏi có được không.
Em sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì anh!
Lúc này, giám đốc DC company dường như nghe thấy bản giao hưởng đám cưới đang rộn ràng bên tai. Mặc dù bạn trai của cô vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng anh ấy yêu cô rất nhiều!
Trình độ ảo tưởng của giám đốc công ty sản xuất và cung cấp hàng gia dụng Nguyễn Diệp Chi thật sự rất phong phú!