Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 31: Bạn trai sợ độ cao



Lúc bốn giờ sáng, tại tòa nhà chung cư Vân Hiến. Ngoài cửa sổ lúc này không có mưa, ngay cả tiếng lá cây xào xạc theo gió cũng biến mất, hết thảy đều yên lặng và tĩnh mịch.

Thiên Vũ chợt tỉnh giấc. Anh chống tay ngồi dậy, chiếc chăn mỏng theo động tác của anh mà trượt xuống, đường viền cổ áo của bộ đồ ngủ màu đen hơi xộc xệch. Thiên Vũ không chút do dự đứng dậy, anh cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường rồi vội vã ra khỏi phòng. Khứu giác của anh rất nhạy bén, dường như đã ngửi thấy mùi khét nên vội vã đi xuống cầu thang gần như không dừng lại. Đèn hành lang tự động bật sáng, Thiên Vũ đi đến cửa hành lang, chiếc xe điện của hàng xóm tầng trên vẫn đang sạc bình thường, không có cháy, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi khét nhàn nhạt từ trong xe bay ra.

Thiên Vũ giơ tay rút dây sạc, dọc theo bảng điện treo trên tường mà nhìn lên, anh nhìn thấy hàng xóm sống ở tầng bốn. Anh không quên biết nhiều dân cư của tòa nhà này, chỉ biết có một ông lão đã về hưu tuổi ngoài sáu mươi sống một mình trên tầng ba, vì người kia không đi làm nên thỉnh thoảng đụng mặt nhau ở hành lang nên anh cũng cúi đầu chào hỏi. Ông lão rất nhiệt tình, nhìn thấy anh liền không ngừng nói chuyện, về phần những người khác, Thiên Vũ căn bản không biết ai.

Lúc này, Thiên Vũ xoay người trở lại lầu hai chuẩn bị trở về phòng, lại đột nhiên quay đầu nhìn lên lầu trên. Mùi khét bên trong chiếc xe không hề yếu đi mà còn nồng nặc hơn, anh phải lên gọi chủ chiếc xe xuống để xử lý.

Lúc này, xương ngón tay nắm nắm cửa của Thiên Vũ thoáng chốc trắng bệch khi nghĩ đến chuyện phải đi lên tầng trên, vì lúc này bảo vệ chung cư vì đề phòng an ninh nên đã khoá cửa thang máy, một lúc sau Thiên Vũ mới buông tay nắm cửa ra, dựa vào một bên vách cầu thang chậm rãi đi về phía tầng bốn. Anh đi rất chậm, gần như dừng lại ở mỗi bước, như thể đang rất khó chịu. Càng lên cao, sắc mặt anh càng tái nhợt.

Lúc bước lên lầu bốn, lưng Thiên Vũ đã ướt sũng, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, chậm rãi đi về phía cửa căn hộ lầu bốn. Thiên Vũ giơ tay gõ cửa. Lúc này, tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc mộng. Những người đang ngủ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, bên trong dường như có tiếng chửi bới vì bị đánh thức, sau một lúc có người đi dép lê bước ra.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt cáu kỉnh đột nhiên mở cửa hỏi, “Anh làm gì vậy…”

Một câu đầy tức giận hét thẳng vào mặt Thiên Vũ, nhưng khi nhìn rõ mặt, giọng ông ta lập tức trầm xuống. Người đàn ông trung niên thậm chí còn nheo mắt lại nhìn, sau đó đồng tử của ông ta co rút cực độ vì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch không còn chút máu của Thiên Vũ. Vì sợ độ cao nên Thiên Vũ có hơi bị choáng khi đi lên đến tầng bốn.

Tắt nhiên, nửa đêm sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy một người lớn như vậy đi lang thang trong chung cư, mà người này lại thật sự rất đáng sợ, trong đầu theo bản năng mà liên tưởng đến một thứ gì đó ám ảnh thường xuất hiện trong đêm.

“Xe điện sạc ở lối vào hành lang của ông, tôi đã rút phích cắm.” Thiên Vũ đưa một tay ra sau lưng nắm chặt để giữ bình tĩnh, trước mắt anh vốn đã choáng váng, hiện tại anh chỉ đang cố gắng kiềm chế.

Nhưng khi nghe điều này, người đàn ông trung niên mới hồi tỉnh tức giận nói, "Anh rút sạc xe của tôi làm gì? Ngày mai tôi phải đi làm đó!”

Thiên Vũ còn chưa nói xong thì dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận nổ vang rất to. Vào thời điểm đó, cả tòa nhà rung chuyển rất mạnh.

“Mẹ kiếp!” Người đàn ông trung niên theo bản năng kêu lên, sắc mặt tái nhợt, ông hoảng sợ xoay người gọi người nhà mình thức dậy.

Thiên Vũ áp chặt lưng dựa vào tường, anh cầm điện thoại di động lên bấm số 114 gọi cứu hộ khẩn cấp, cố bình tỉnh báo địa chỉ cho nhân viên trực ban sau khi cúp điện thoại, cuối cùng chậm rãi trượt ngồi xuống. Anh không biết mình đã đút điện thoại vào túi áo ngủ khi nào, nhưng trong lúc đó tay anh đã chạm vào một dãy số khác, và anh không biết cuộc gọi đã được kết nối ngay sau đó vài giây.

"Đi thôi! Đi thôi!" Người đàn ông trung niên cùng vợ con lao ra ngoài, không để ý đến Thiên Vũ đang ngồi dựa lưng vào tường, cả nhà ông ta vội vàng chạy xuống lầu. Cư dân ở tầng năm và tầng sáu cũng mặc quần áo bỏ chạy.

"Sao vậy, có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên, tất cả đèn trong hành lang đều được bật lên, cực kỳ nhốn nháo. Tuy nhiên chỉ trong ít phút sau, những gia đình ở tầng ba và tầng năm, tầng sáu, vừa xuống kiểm tra đã lần lượt chạy lên.

"Xong rồi! Hành lang đều bị lửa phong tỏa!"

Ông lão đã về hưu ở tầng ba đi qua tầng bốn, nhìn thấy Thiên Vũ đang ngồi dựa vào tường run rẩy thì giật mình, ông dừng lại kéo tay anh lo lắng nói, “Cậu này sau lại ngồi đây, cháy rồi! suýt chút nữa cháy đến tầng hai, con không mau chạy đi!"

Lúc này Thiên Vũ dường như không nghe thấy thanh âm của ai nữa, trước mắt anh chỉ có một màu đỏ như máu, cho dù có nhắm mắt lại vẫn là một màu đỏ quen thuộc.

"Ngồi đây làm gì, mau chạy đi đừng có ngồi thừ ra thế!" Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi sống ở tầng sáu, thấy vậy khom người kéo Thiên Vũ lên, nửa đỡ anh bước đi, đồng thời quay đầu lại nói với ông lão về hưu ở tầng ba, "Ông à, ông mau chạy lên sân thượng trước đi."

Lúc Diệp Chi nghe thấy tiếng chuông điện thoại lần thứ hai thì mở mắt, cô ngồi thẳng dậy chộp lấy điện thoại. Trong vô thức, cô nghĩ rằng đó là một cuộc gọi đến vì công việc, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi đến, cô sững người, đó là bạn trai của cô, nhưng sao anh ấy lại gọi vào giờ này? Còn chưa kịp nói chuyện, cô đột nhiên nghe thấy âm thanh rất ồn ào phát ra trong điện thoại ở đầu bên kia. Lúc này là nửa đêm sau lại ồn ào như vậy? Cô yên lặng nghe giọng nói trong điện thoại. Khi nghe thấy một la hét thất thanh rằng hành lang lối đi đã bị lửa chặn, Diệp Chi ngay lập tức đứng phất dậy, cô cầm áo khoác mặc vào sau đó vội vã chạy xuống lầu, rất nhanh mà lái xe đến tòa nhà Văn Hiến nơi bạn trai đang sống. Trong lúc lái xe, Diệp Chi không cúp điện thoại của bạn trai, cô luôn chú ý đến những gì đang diễn ra ở đó và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi cô nghe thấy tiếng còi cảnh sát yếu ớt từ đầu dây bên kia truyền tới. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nghe thấy giọng nói của bạn trai mình. May mắn thay, giọng nói của cư dân ở đầu bên kia điện thoại rất lớn nên Diệp Chi có thể nghe được họ nói chuyện với lính cứu hỏa, nghe thấy họ nói về việc đi xuống thang từ mái nhà và nghe thấy ai đó đang thúc giục bạn trai của cô.

Sau một hồi bối rối, tiếng nói chuyện trong điện thoại càng lúc càng xa, nếu không phải Diệp Chi thỉnh thoảng còn nghe được tiếng còi xe cứu thương thì cô còn tưởng rằng bạn trai đã cúp máy.

Nửa giờ sau, Diệp Chi cuối cùng cũng đến được toà nhà Văn Hiến. Lúc này, đèn trong các tòa nhà của khu dân cư gần như đã bật sáng, nhiều người dân đã thoát ra ngoài đang đứng gần đó xem, trong khi lực lượng bảo vệ ngăn cản đám đông. Xe của Diệp Chi không thể đi vào trong, vì vậy cô phải đậu sang một bên và tự mình chạy vào.

“Nguy hiểm lắm, đừng vào đây.” Bảo vệ kéo hàng rào đuổi người đi, “Mau trở về nhà mình đi.” Bảo vệ ngăn cản những người muốn đến xem đám cháy, Diệp Chi cũng bị chặn lại, nhưng cô đã chen người chạy được đến khu nhà.

“Tại sao tự nhiên lại cháy?” Diệp Chi kéo tay một người đang chạy hỏi..

“... Xe điện phát nổ.”

Điều may mắn duy nhất là các lối thoát hiểm đã được thông, xe chữa cháy đã đến kịp thời nên tính mạng của dân cư không bị nguy hiểm.

"Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy bạn trai của cô được đưa lên xe cứu thương." Người đàn ông nói thêm.

Diệp Chi nhíu mày lo lắng, cô chạy xung quanh tìm xe cứu thương. Lúc này đám cháy ở tầng dưới đã được dập tắt nhưng tường ngoài từ tầng một đến tầng bốn đều bị cháy đen, cửa các căn hộ bị nổ tung đến biến dạng. Diệp Chi nhìn lướt qua những người đang được nhân viên y tế chăm sóc, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bạn trai đang ngồi bên cạnh xe cứu thương, anh mặc bộ đồ ngủ màu đen trên cơ thể gầy gò, với khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt trầm lặng, như thể đã bị hoảng sợ cực điểm. Diệp Chi đau lòng, chân cô run run bước từng bước chậm chậm đi về hướng Thiên Vũ.

Có hai y tá đứng bên cạnh dường như đang nói gì đó với anh, có lẽ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Thiên Vũ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Diệp Chi, khi nhìn thấy cô anh hơi sửng sốt và hình ảnh màu đỏ như máu bao trùm trước mắt cũng đang dần biến mất, Thiên Vũ buông lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, nhưng anh không chịu đến bệnh viện kiểm tra mà bước đi về phía Diệp Chi.

Diệp Chi cúi đầu cúp điện thoại trong tay, cô nhìn bạn trai của mình từng bước đi đến gần. Ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt thì tựa hồ cũng không khác thường ngày là bao.

Thiên Vũ nhìn cô, chậm rãi nói, “Đặt phòng khách sạn hộ anh.”

“...Được.” Diệp Chi nuốt lời muốn mời anh đến nhà mình xuống cổ họng.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com