Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 32: Chậu hoa Huệ Tây



Hai mươi phút sau, Diệp Chi đưa Thiên Vũ đến khách sạn cách đó không xa. Đứng đối diện với quầy lễ tân trong sảnh khách sạn, Diệp Chi đưa thẻ căn cước của mình cho nhân viên lễ tân, "Một phòng.”

Khi nghe tiếng nói từ trong điện thoại ồn ào, Diệp Chi mơ hồ cảm giác được bạn trai mình có gì đó không ổn, hình như anh ấy sợ độ cao?

“Được, quý khách đợi một chút.”

Sau đó nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cho Diệp Chi, cô ấy có chút do dự nhìn người thanh niên tuấn tú đang ngồi trên sô pha trong sảnh.

“Hai người ở cùng nhau sao? Nếu vậy chúng tôi cần căn cước của anh ấy."

"Đợi một chút."

Diệp Chi quay lại và đi đến gần bạn trai, cô hỏi anh, "Anh có mang theo căn cước không?

Thiên Vũ thò tay vào túi, nhưng không chạm vào được điện thoại di động, anh không thể nhớ mình liệu có mang theo nó theo hay không chứ đừng nói đến việc mang theo căn cước. Thấy vậy, Diệp Chi cũng hiểu, có lẻ điện thoại di động của anh ấy đã bị rơi trong khi được người dân đưa ra ngoài..

Im lặng một lúc, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Chi, “Điện thoại rớt mất rồi.” Anh vẫn không biết điện thoại của mình đã gọi cho Diệp Chi.

"Không sao." Diệp Chi cười an ủi bạn trai.

Cô quay trở lại quầy lễ tân và giải thích với nhân viên.

Nhân viên lễ tân có chút lúng túng, “Khách sạn chúng tôi quy định, phải có căn cước công dân mới có thể thuê phòng.”

Hơn nữa trên người hai người điều ăn mặc không được chỉnh tề lại không có dấu hiệu của việc đi ra từ một cơn hoả hoạn, nếu là vậy sao không đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ mà lại vào khách sạn, là viện cớ thì không được, cô ấy không thể chịu trách nhiệm nếu có nhân viên nhà nước đến kiểm tra.

Diệp Chi cau mày, ánh mắt chạm vào tờ giấy quảng cáo ở quầy lễ tân, trong lòng khẽ động, cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Một phút sau, cuộc gọi được kết nối.

"Diệp Chi, cô cố ý phải không?" Giọng nói tức giận của ông Hạ truyền đến, "Sáu giờ sáng hôm qua gửi tin nhắn, giờ nữa đêm lại gọi điện? Cô chỉ còn thiếu đến nhà tôi gõ cửa vào lúc ba giờ sáng thôi?!”

"Thật xin lỗi, ông Hạ, tôi có chuyện nhờ ông giúp." Diệp Chi nghiêm túc nói.

“Có chuyện quan trọng gì mà gọi vào giờ này?” Ông Hạ trầm giọng nói.

Diệp Chi vừa giải thích tình hình với ông Hạ ở đầu bên kia điện thoại vừa liếc mắt nhìn bạn trai, nghe được hai câu ông Hạ đã hưng phấn từ trên giường ngồi bật dậy, sau đó liếc nhìn vợ mình sắp tỉnh, ông liền lẻn vào phòng khách.

"Bạn trai? Này Diệp Chi, sao cô không nói sớm!" Trong mắt ông Hạ tràn đầy ý cười, cả khuôn mặt bừng bừng sức sống, "Cô muốn ở bao nhiêu ngày cũng được. Tôi sẽ giảm giá 50% cho cô."

"Vậy thì làm phiền ông quá.” Diệp Chi nói.

“Không có gì!” Ông Hạ nói thêm, “Chuyện này cô chỉ có thể tìm đến tôi thôi!”

Sau hai ngày nhất định tôi sẽ tìm cơ hội đến khách sạn thị sát, bày tỏ sự chia buồn sâu sắc và gặp mặt Mr. Bạn trai của cô! Đến lúc đó sẽ biết ai là người linh thiêng đến mức làm cho giám đốc Diệp Chi có thể rung động đến như vậy!

Ông Hạ cười vui vẻ sau đó gọi điện cho nhân viên lễ tân.

Khi Diệp Chi cúp máy không bao lâu, lễ tân đã nhận được điện thoại, nói vài câu với ông chủ của mình sau đó cúp máy, lúc này cô tiếp viên mỉm cười niềm nở đưa cho Diệp Chi hai tấm thẻ phòng, còn muốn tự mình đưa khách lên.

“Không, chúng tôi sẽ tự đi, cảm ơn cô.” Diệp Chi xoay người đi ra hướng đại sảnh.

Vì sợ độ cao nên Thiên Vũ không đi thang máy, vẫn đi cầu thang bộ. Diệp Chi có thể nhận thấy anh ấy đang đi rất chậm, nhưng cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.

Lên lầu hai, sau khi dùng thẻ phòng mở cửa cho Thiên Vũ, cô đưa thẻ cho anh, “Nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Thiên Vũ không nói gì chỉ gật đầu với cô rồi đóng cửa lại.

Anh lẳng lặng ngồi ở trên giường một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy loạng choạng chạy vào hướng phòng tắm, không nhịn được mà nôn khan. Nhưng căn bản anh không thể nôn ra được gì, chẳng qua chỉ là do phản xạ sinh lý của bản thân khi bị áp lực quá lớn.

Diệp Chi đứng trong hành lang một lúc, cách âm của dãy phòng này rất tốt nên cô không nghe thấy âm thanh bên trong phòng của Thiên Vũ, cô không vào phòng nghỉ mà lái xe trở lại toà nhà Văn Hiến.

Lúc này trời vừa rạng sáng, vẫn còn một số người dân đứng gần tòa nhà để xem.

"Bây giờ có thể đi vào được không? Nhà chúng tôi còn rất nhiều đồ đạc bên trong!"

Lần chờ đợi này kéo dài thêm một giờ nữa, sau khi nhân viên cứu hoả xác nhận nguy hiểm đã được loại bỏ, những người này mới được phép đi vào, nhưng họ không thể nán lại quá lâu, lấy đồ xong phải lập tức ra ngoài. Do vụ nổ trước đó nên tầng một đã bị biến dạng, rất may không có người sống ở tầng một.

Diệp Chi đi lên mái nhà trước, và quả nhiên cô nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bị rơi trên mặt đất. Cô cũng không nhìn nhiều, bước lên phía trước nhặt nó lên rồi cất điện thoại vào túi, sau đó quay người đi lên lầu hai. Cánh cửa hé mở đã bị lửa cháy cong vênh, Diệp Chi bước vào, cô thấy phòng khách trống rỗng ban đầu đã bị lửa cháy đen hoàn toàn, trên bàn cà phê có một ngăn đựng thẻ đã bị nóng chảy, vừa chạm tay vào thì lập tức vỡ thành từng mảnh đen kịt, bên trong là chứng minh thư và các vật dụng khác của Thiên Vũ, nhưng về cơ bản không còn xem được nội dung.

Tầng một và tầng hai bị cháy nặng nhất, vụ nổ quá nhanh nên chỉ ít phút sau ngọn lửa đã lan rộng tại đây. Diệp Chi từ bỏ ý định lấy quần áo cho bạn trai, cô bước ra ban công nơi trồng hoa, tất cả đã bị cháy hoàn toàn.

“Đừng ở lâu, mau đi ra.” Bên ngoài có người hô to.

Diệp Chi đang định rời đi, ánh mắt cô bất chợt chạm phải một góc bị khói ám đen, bước chân đột nhiên dừng lại. Có một chậu huệ tây nhỏ chưa bị đốt cháy. Cô cúi xuống mang chậu huệ tây bé nhỏ ra ngoài.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, cô đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước, ngồi xổm bên ngoài làm ướt khăn giấy, từng chút từng chút cẩn thận lau đi lớp tro đen trên cách hoa huệ tây, để lộ ra đoá hoa màu trắng sinh động. Cô không biết liệu nó có thể sống sót hay không. Cô nghĩ mình nên gửi nó vào khách sạn cho bạn trai.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com