Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 35: Chăm sóc bạn trai bị ốm



Sau khi chạy xe đến nhà hàng, Diệp Chi nhận được một cuộc gọi từ Lâm Giang.

“Sao hôm nay cậu không đến công ty?” Lâm Giang đang ngồi ở bàn làm việc, anh quay đầu nhìn về phía văn phòng của Diệp Chi ở bên cạnh..

Diệp Chi lơ đễnh đáp lời, “À, quên nói với cậu, hôm nay tôi không đến công ty.”

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Diệp Chi đều đọc lộ trình làm việc của ngày kế tiếp, buổi tối làm xong những việc nên làm sau đó sẽ đi ngủ. Nhưng từ sáng sớm đến giờ đầu óc cô chỉ toàn là chuyện của bạn trai, thật sự quên mất việc đến công ty.

“Quên? Cậu quên đi làm sao?” Lâm Giang không thể tin được mà hỏi lại, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục cảm xúc, trong lòng anh có chút lo lắng hỏi Diệp Chi, “Cậu bị ốm sao?”

“Không, tôi có việc phải làm mà thôi.” Cô vừa nghe điện thoại vừa chỉ tay vào thực đơn và đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh, sau đó nói với Lâm Giang, "Tối mai nhớ hẹn với đối tác, hôm nay ở công ty có xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Giang nắm chặt điện thoại, "... Công ty vẫn bình thường, hôm nay sẽ không có chuyện gì cần cậu giải quyết."

Diệp Chi suy nghĩ một lúc, lại nói, "Có lẽ ngày mai tôi cũng không đến công ty được, có gì cậu gọi điện cho tôi là được rồi."

“Được." Lâm Giang ném điện thoại lên bàn, anh đột nhiên cảm thấy được một cái gì đó đã đi chệch hướng.

Một công ty đang hoạt động bình thường, việc tổng giám đốc không đến công ty thường xuyên cũng là điều rất bình thường, nhưng với Nguyễn Diệp Chi thì khác. Kể từ khi thành lập DC company, cô ấy đã tập trung vào công việc trong mọi hoàn cảnh, ngoại trừ những chuyến đi công tác thì cô ấy chưa bao giờ rời khỏi văn phòng của mình khi chưa xong công việc cho dù đã hết giờ làm, và hàng ngày không bao giờ đến muộn hay về sớm cả.

Từ khi nào lại có sự thay đổi này?

Cẳng chân Lâm Giang gác lên bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, anh nhớ lại mấy ngày nay biểu hiện của Diệp Chi quả thật rất không bình thường. Anh nhớ ra. Bắt đầu từ ngày Diệp Chi hoàn thành chuyến công tác và xuống máy bay trở về nước, rõ ràng cô ấy đã quyết định hủy bỏ cuộc hẹn với người đàn ông đó và quay lại công ty để tham dự cuộc họp, nhưng đột nhiên lại thay đổi quyết định.

Kể từ ngày đó, Nguyễn Diệp Chi càng trở nên khác lạ.

Sắc mặt Lâm Giang trở nên lạnh lùng, xem ra cái gã đàn ông tên Lâm Tín kia đúng là có chút thủ đoạn lừa gạt phụ nữ rồi đây.

Lâm Giang cầm điện thoại lên, bấm vào mục ghi nhớ để xem lịch trình của Diệp Chi lúc 7 giờ tối ngày mai, anh chậm rãi đẩy cặp kính trên mũi lên một cái nhếch miệng cười tà.

Tối mai, Diệp Chi sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của bạn trai cô ấy.

Lúc này, Diệp Chi nhận lấy túi đồ ăn từ nhân viên phục vụ sau đó lái xe đến khách sạn, đã là mười hai giờ trưa, cô quẹt thẻ mở khóa cửa để vào phòng, đi qua phòng khách rộng rãi rồi đi đến phòng ngủ, cô đẩy cửa ra, cửa nửa khuất, cô phát hiện rèm cửa phòng ngủ đã được kéo lại. Cô lờ mờ nhìn thấy bạn trai mình đang nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cô. Diệp Chi tưởng bạn trai đã ngủ, cô xoay người nhẹ nhàng đi trở ra và đặt đồ ăn lên bàn trong khách.

Xem ra chỉ có thể chờ anh ấy tỉnh lại sau đó lại hâm nóng thức ăn.

Diệp Chi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin tức nhưng trong lòng luôn nghĩ đến bạn trai, không biết anh ấy có đói bụng không? Giờ này đã trưa lắm rồi, nếu không ăn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày mất. Nghĩ thế nên cô không tài nào ngồi yên mà đọc tin tức trên mạng được.

Cô do dự một lúc rồi đứng dậy, một lần nữa đi về phía cửa giường ngủ của Thiên Vũ. Diệp Chi không biết mình muốn làm gì chỉ theo trực giác mà hơi hơi đẩy cửa ra, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn người đang nằm trên giường. Vài phút sau, cuối cùng cô cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Nhịp thở của bạn trai có gì đó sai sai, nó rất lộn xộn không giống một người đang ngủ say. Diệp Chi bước nhanh vào phòng ngủ, đi vòng sang bên kia giường, xuyên qua ánh sáng yếu ớt từ rèm cửa lọt vào có thể thấy rõ khuôn mặt hồng hào cùng đôi môi vô cùng tái nhợt của Thiên Vũ. Cô khẽ cau mày sau đó đưa tay chạm vào trán bạn trai, rõ ràng người anh ấy đang rất nóng. Cô đi nhanh về phía phòng khách lấy nhiệt kế từ trong túi xách ra mang vào phòng ngủ đo trán cho anh. Nhiệt độ cao hơn 38°C, Diệp Chi đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, cô đưa tay sờ lên cổ bạn trai, quả nhiên anh ấy vừa nóng vừa đổ mồ hôi lạnh rất nhiều. Cô nhanh chóng đi ra ngoài, và khi trở lại, trên hai tay cô cầm theo một chậu nước ấm bên trong là chiếc khăn được ngâm trong nước.

Đặt chậu nước lên tủ đầu giường, bàn tay nhỏ nhắn nhúng xuống nước ấm kéo chiếc khăn lên vắt khô, Diệp Chi gấp khăn lại, cúi xuống tỉ mỉ lau mồ hôi trên cổ cho Thiên Vũ. Anh thấy khó chịu hơi nghiêng mặt sang một bên cố gắng mở mắt ra, nhưng hai mắt nặng nề không mở nổi, trong mơ hồ anh có thể nhìn thấy một bóng người, lại nhìn không rõ người này là ai, mí mắt nặng trĩu lại chìm vào mê mang. Diệp Chi chỉ lau đại khái phía sau gáy và ngực cho Thiên Vũ, cô không dám động quá mạnh sợ đánh thức anh. Khi cô đang lau mồ hôi, bất thình lình bàn tay của bạn trai nắm lấy tay cô một cách vô thức. Bàn tay anh rất đẹp, da cũng rất mềm và trắng, Diệp Chi luôn biết điều đó, chưa kể đến có một lớp bột bất thường bao quanh đầu ngón tay anh. Diệp Chi nghĩ thầm, thật may anh ấy đang bị sốt, nếu như tỉnh táo, liệu anh ấy có chủ động nắm tay cô không?

Diệp Chi thở dài, cô nhẹ nhàng rút tay mình ra, bỏ khăn vào chậu nước rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cô lại bước vào với một miếng gạc lạnh và cẩn thận dán lên trán Thiên Vũ. Sau khi làm xong, cô ngồi cạnh đầu giường một lúc, xác định hơi thở của bạn trai đã dần ổn định mới đi trở ra phòng khách, cô nằm trên sô pha bất giác ngủ quên lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com