Khoảng bốn giờ chiều, điện thoại của Diệp Chi bất ngờ vang lên, cô bị giật mình vội vàng mở điện thoại ra nghe, là người chuyển phát nhanh gọi điện cho cô, anh ta nói có bưu kiện gửi đến. Diệp Chi đưa tay xoa trán, cô nhớ ra đó là chiếc điện thoại di động để quên tại khách sạn khi đi công tác, xem ra đã được nhân viên khách sạn gửi đến.
“Cảm ơn, xin hãy giao cho bảo vệ chung cư hộ tôi.” Hôm nay Diệp Chi không định quay về nhà vì bạn trai còn đang bị bệnh.
Đêm dần về khuya.
Khoảng tám giờ tối, Thiên Vũ cuối cùng cũng hạ sốt và tỉnh lại. Anh đưa tay lên sờ thứ trên trán mình, có chút ngơ ngác gỡ nó xuống. Tuy không nhìn thấy nhưng anh cũng nhận ra đây là miếng dán hạ sốt! Thiên Vũ nghĩ thầm, cô ấy không về nhà mà trở lại khách sạn để xem tình trạng của mình sao?
Lúc này trong phòng ngủ tối đen như mực, Thiên Vũ chậm rãi ngồi dậy, anh đưa tay qua bật đèn ngủ bên tủ đầu giường, ngồi thẳng thờ nhìn thứ trong tay mình, một miếng gạc lạnh hạ sốt. Đột nhiên mắt hơi đỏ, nhớ đến lúc còn nhỏ mỗi lần bị nóng sốt mẹ sẽ rất lo lắng chạy đi tìm miếng gạc lạnh hạ sốt dán lên trán cho mình, còn ngồi suốt đêm trông nom, lâu lâu đưa tay sờ trán. Trong lúc cả người nóng sốt đến mơ màng, anh vẫn cảm nhận được có một bàn tay sờ lên trán mình, lúc đó còn tưởng là mẹ, thì ra là cô ấy.
Thiên Vũ mơ hồ nhớ đến gương mặt Diệp Chi lúc đó, cô ấy dịu dàng biết bao, bàn tay ấm áp mềm mại, đúng là một người phụ nữ tốt và là một người mẹ tốt.
Ngồi thừ người một lúc, Thiên Vũ nghe có tiếng bước chân, có người mở cửa bước vào.
“Dạy rồi?”
Thiên Vũ ngẩng đầu, ý thức dần dần tỉnh táo hơn, là cô ấy, vẫn chưa đi sao?
Lúc nhìn thấy trong phòng ngủ đèn sáng, Diệp Chi mới từ phòng khách đi tới. Dưới ánh đèn, mái tóc trên trán của bạn trai vẫn còn ướt sũng vì mồ hôi, đôi môi tái nhợt dần dần đã khôi phục như ban đầu, hồng hào quyến rũ, do vừa mới ngủ dậy nên trên má giống như có một tầng phấn hồng mỏng được phủ lên, đáng yêu biết bao.
Thông thường, tâm trí của Diệp Chi không nên chứa những thứ đáng xấu hổ như thế khi nhìn một người đàn ông mới đúng, nhưng bây giờ cô chỉ có hình ảnh của bạn trai trong đầu, bạn trai thật sự rất đẹp. Diệp Chi lắc đầu muốn đánh bay cái suy nghĩ quái đản si mê của mình, lúc này cô nên lo lắng cơn sốt của bạn trai đã hạ xuống chưa mới phải!
Không hề do dự, Diệp Chi bước nhanh đến bên giường đưa tay chạm vào trán Thiên Vũ. Vừa mới tỉnh lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị vệ sĩ sờ trán, Thiên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Chi. Nhưng anh không né tránh mà cứ để cô chậm vào trán mình. Lòng bàn tay người phụ nữ rất ấm và rất mềm, thật sự rất giống tay mẹ anh.
Đợi một chút, Diệp Chi xác định cơn sốt thật sự đã hạ xuống, cô không nhịn được liếc mắt nhìn bạn trai, hốc mắt anh ấy vẫn còn ươn ướt ửng hồng rất quyến rũ. Nội tâm của cô không thể ngăn cản ánh mắt của mình cứ như thế lén lút nhìn bạn trai, nhưng Diệp Chi luôn là người kiên quyết, nhất là vào lúc này, cô cố gắng nén xuống những dao động trong lòng do nhịp tim đang đập dồn dập.
Cô ngượng ngùng rút tay về, để chắc chắn hơn, cô lại cầm nhiệt kế lên dán lên trán bạn trai, xác định đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật tốt, không sốt nữa."
Thiên Vũ chưa từng được người phụ nữ nào ngoài mẹ mình đối xử ân cần và nhiệt tình như vậy, còn có chút tùy tiện không một chút ngượng ngùng nào… Thậm chí còn có cảm giác thân quen không thể diễn tả được.
"Anh có đói bụng không? Để em đi hâm nóng thức ăn lại, chờ em." Diệp Chi nhanh chân ra khỏi phòng ngủ dưới ánh mắt ngơ ngác của Thiên Vũ. Trong tim anh như có dòng nước ấm áp chảy xuôi, rất dễ chịu và dịu dàng, được người khác quan tâm đó là niềm hạnh phúc, nhưng với một người lạ thì càng quý giá hơn, cho dù sự quan tâm đó bắt nguồn từ nhiệm vụ mà cô ấy nên làm cũng thật sự rất tốt.
Chạy thẳng xuống bếp, Diệp Chi đem bữa trưa được đóng gói cho vào lò vi sóng hâm nóng. Cô đã ăn lúc đi đến nhà hàng và không định ăn thêm. Hơn nữa, phần ăn được đóng gói mua từ nhà hàng đều là những món ăn mà bạn trai thích ăn, anh ấy đang bị ốm nên ăn nhiều một chút.
“Uống cốc nước trước nhé.” Diệp Chi xoay người thì nhìn thấy bạn trai từ trong phòng ngủ đi ra, cô liền đưa cho anh một cốc nước.
“Cám ơn.” Giọng Thiên Vũ có chút khàn khàn, do trước đó bị sốt nhẹ nên môi có chút khô và nứt nẻ.
Anh ngồi xuống, cầm cốc nước trên tay và từ từ uống. Nhiệt độ nước trong cốc vừa phải, không nóng cũng không lạnh, Thiên Vũ uống vào liền cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nhìn nữ vệ sĩ của mình qua tấm kính quầy bar thẳng vào trong bếp. Một người phụ nữ chu đáo và tốt bụng, cô ấy nên có một cuộc sống hạnh phúc và an nhàn mới phải. Nhưng vì mưu sinh mà buôn ba vất vả, còn có con nhỏ ở nhà. Hôm nay… Cô ấy còn chăm sóc cho mình dù đó không phải là điều cô ấy phải làm. Người đàn ông được cô ấy yêu thương chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất, nhưng dường như anh ta lại không biết gìn giữ. Không thấy cô ấy đeo nhẫn, có lẽ cuộc hôn nhân đã kết thúc, cũng có thể cô ấy không kết hôn mà chỉ là mẹ đơn thân?
“Có thể không tươi, nhưng nó rất ngon, em mua ở nhà hàng hôm trước chúng ta cùng ăn.”
Suy nghĩ của Thiên Vũ bị dán đoạn khi Diệp Chi bưng đồ ăn được hâm nóng hổi từ bếp đi ra, cô mỉm cười nói với anh. Sau đó đặt lên bàn trước mặt anh. Anh cúi đầu nhìn các món ăn trên bàn, nhìn quen quen, là món ăn của nhà hàng hôm trước đã ăn. Cô ấy đi quãng đường xa như vậy chỉ để mua thức ăn mà mình thích sao?
Lúc này Diệp Chi vươn tay cầm lấy cái chén rỗng trước mặt, "Anh muốn uống thêm nữa không?"
Vừa họi cô vừa rót thêm nước vào ly cho bạn trai, "Ăn xong tắm rửa rồi ngủ tiếp, sáng mai em đưa anh đi trung tâm mua sắm, anh có thể chọn mua thêm một vài bộ quần áo để thay đổi. Đồ của anh bị cháy hết rồi mà."
Thiên Vũ không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn. Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt nhìn nữ vệ sĩ đang ngồi đối diện, trong cô có vẻ uể oải khi dựa lưng vào thành ghế. Lúc này cô ấy lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, không biết là gửi tin nhắn cho ba mình hay cho người nhà của cô ấy?
Thiên Vũ đoán có lẽ cô ấy sẽ gửi tin nhắn cho ba anh để báo lại tình hình của anh.
Vì lúc này anh thấy cô mỉm cười. Môi hồng da trắng, nụ cười của người phụ nữ rất đẹp và trong sáng biết bao, càng nhìn càng đẹp, từ lông mày đến khoé mắt đều thanh thoát nhẹ nhàng nhưng không đơn điệu, lại có chút ý vị giống hoa đào nở rộ giữa mùa xuân. Cách một khoảng không xa giữa hai người, cặp mắt xinh đẹp đó mang theo hơi thở như mùi thơm ngọt của ngàn hoa, sáng như sao trời đâm thẳng vào đáy lòng người đối diện. Một cái liếc mắt cũng đủ làm người say đắm, làm cho tâm của người đàn ông đã phủ bụi từ rất lâu trong nháy mắt tràn ra như nước vỡ bờ.
Thiên Vũ tự mắng bản thân, tự nhiên lại nghĩ điều bậy bạ với nữ vệ sĩ của mình. Cô ấy nên được quý trọng, cô ấy chỉ có thể như ánh trăng sáng trong lòng mình, không nên có những suy nghĩ sai lệch với cô ấy mới phải.