Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 39: Vết tích mờ nhạt trên cổ tay của Thiên Vũ



Cửa phòng ngủ không đóng chặt, nên Thiên Vũ có thể mơ hồ nghe được loáng thoáng tiếng đối thoại từ bên ngoài truyền vào, lại không nghe được nội dung đầy đủ trong câu chuyện mà cô ấy đang nói là gì, anh nằm nghiêng trên giường mở mắt, đầu óc mông lung suy nghĩ. Có lẽ mình đã thích người phụ nữ này mất rồi, nếu không vì sao lại muốn để ý đến những gì cô nói?

Vừa nghĩ đến nữ vệ sĩ của mình, lồng ngực Thiên Vũ chợt trướng đau, cảm giác ấy tựa như quả táo đặt giữa mùa hè nóng bức, dần dà lên men rồi thối rữa. Đó là điều anh không muốn chút nào. Thiên Vũ có chút khuyết thiếu cảm xúc, từ lúc thiếu thời sau khi mẹ qua đời anh đã trở nên ù lì ít nói, hầu hết cảm xúc chậm rãi biến mất, dần dà không quen nói chuyện, dù có cũng chậm hơn người thường nửa nhịp. Hàng ngày chỉ có thể vùi đầu vào công việc chế tạo nước hoa.

Ví dụ như hiện tại, rõ ràng trong lòng thích người con gái đó, nhưng thời điểm đứng trước mặt cô ấy lại như khối băng lạnh ngắt không biểu hiện gì cả, sau hết thảy chỉ còn lại những vòng gợn sóng thật nhẹ tựa lông hồng trên gương mặt. Cảm xúc trong anh rất ít khi xao động, ít đến nỗi có thể xem nhẹ chuyện mình đã rung động trước một cô gái. Nhưng khi đứng trước Diệp Chi, anh mới có một chút cảm giác mình vẫn đang sống. Mỗi lần như thế, không cần đặt nặng sự tồn tại của chính mình, Thiên Vũ chỉ cần nhìn thấy cô ấy mỉm cười là được. Lúc đó anh có thể quên đi bản thân, để mình hoàn toàn biến thành một người khác trước mắt cô ấy. Che giấu sự yếu đuối bên trong của người đàn ông trước người mình thích đó thật sự là điều không dễ chút nào.

Nằm ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu, Thiên Vũ mới dần dần mất đi ý thức và chìm vào trong giấc ngủ say. Lúc này trong phòng khách, Diệp Chi ngáp một cái thật dài đến chảy nước mắt, cả đêm qua cô không ngủ vì lo lắng cho bạn trai bị sốt, nên đặt biệt cô chỉ ngồi xem tài liệu trong phòng khách. Lúc này vì buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài. Diệp Chi ngả lưng xuống ghế sô pha ngủ một giấc, một giấc này của cô không ngờ ngủ đến nửa đêm. Khi cô tỉnh dậy đã vội vàng chạy vào phòng ngủ kiểm tra bạn trai, nhiệt độ cơ thể anh vẫn bình thường. Chỉ là lúc anh ấy ngủ, khe hở giữa hai lông mày cũng không giản ra, có lẽ bị cơn sốt vừa rồi ảnh hưởng.

Diệp Chi đứng đó một lúc lâu, khi chắc chắn bạn trai của mình đã ngủ say cô mới quay người trở lại phòng khách. Nhưng còn chưa kịp xoay người, ánh mắt cô đột nhiên rơi vào trên cánh tay của anh, cô đứng yên không động đậy nữa. Tư thế ngủ của Thiên Vũ rất ổn định, nhưng quần áo ngủ rộng thùng thình làm ống tay áo hơi hơi vén lên lộ ra nửa cánh tay trắng nõn và lạnh lẽo. Đèn trong phòng ngủ đã tắt, nhưng cánh tay của anh quá trắng, thị lực của Diệp Chi lại rất tốt nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết đỏ nổi lên trên bề mặt da ở cổ tay. Diệp Chi cúi xuống nhìn kỹ hơn, chỉ thấy một vết cắt hơi nông, dường như là vết thương cũ. Ở Vị trí này, loại dấu vết này, chỉ có thể là do bản thân anh ấy tự tạo ra.

Là vô tình bị cắt, hay cố ý cắt?

Diệp Chi lo lắng cẩn thận nhìn một hồi, cô thấy cũng không có gì nghiêm trọng nên an tâm thở ra một hơi, chỉ là vết đỏ kéo dài vắt qua cổ tay, hy vọng đó chỉ là vô tình quẹt trúng tạo thành vết thương nhỏ, người như anh ấy sao có thể tự hủy hoại bản thân, có ý định tìm đến cái chết được chứ? Nhưng dù là vậy, Diệp Chi vẫn thấy lo lắng trong lòng, cô nghĩ thầm, sau khi mọi chuyện của bạn trai được sắp xếp ổn thỏa, cô nhất định sẽ điều tra tất cả những thông tin có liên quan đến bạn trai để hiểu rõ về anh ấy hơn.

Kéo chăn bông đắp lại ngay ngắn cho Thiên Vũ, Diệp Chi mới xoay người trở về phòng khách.

Lông mi Thiên Vũ khẽ run, anh thấy hơi lạnh nên trước đó đã tỉnh ngủ, định kéo chăn đắp nhưng nghe tiếng bước chân nên nằm yên giả vờ ngủ. Không ngờ lại sơ ý để vệ sĩ của mình nhìn thấy vết cắt ở tay, cũng không hẳn do anh sơ xuất mà là mắt cô ấy quá tinh, trong phòng tối như vậy mà cô ấy vẫn có thể nhìn thấy được dù vết thương đã mờ theo thời gian. Ngay cả anh cũng không còn nhớ đến nó. Lúc này bao cảm xúc trong mắt như sao băng lóe lên rồi bất chợt biến mất, hàng mi dài cô đơn trên mí mắt, ảo não như tro tàn rồi khép lại.

Ngay khi Diệp Chi nằm trở lại ghế sô pha, cô phát hiện Lâm Giang đã chuyển thông tin mới nhất đến email cho mình. Tinh thần trách nhiệm của Lâm Giang thì khỏi phải bàn, cậu ta nhất định sẽ thức đến nửa đêm để hoàn thành tài liệu gửi cho Diệp Chi.

Diệp Chi lắc đầu, nhưng cô không mở tài liệu ra xem mà nhanh chóng nằm xuống ghế ngủ một giấc.

Một đêm ngon giấc.

Sáu giờ sáng, Diệp Chi đúng giờ mở mắt, đầu tiên cô nhìn vào trong phòng ngủ, xác định bạn trai còn chưa thức dậy, sau đó cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ, chuồn ra khỏi khách sạn, nhanh chân đi đến cửa hàng kim hoàng. Bây giờ chưa phải là giờ làm việc nhưng hôm nay người quản lý đã đến sớm.

“Cô Diệp Chi, cô xem qua được chưa?” người quản lý mở hai chiếc hộp ra, một vệt ánh kim chợt lóe sáng khi kim loại bằng vàng tiếp xúc với ánh sáng.

Diệp Chi nhìn nó cẩn thận, cuối cùng cô hài lòng gật đầu, "Được rồi."

"Cô muốn đặt nó ở đâu?" người quản lý hỏi.

Diệp Chi nghĩ một lúc nói, "Cốp xe."

Sáng nay cô và bạn trai sẽ đến trung tâm mua sắm để mua đồ, và khi mua sắm xong, cô đưa bạn trai đến phía sau và mở cốp xe, lúc này một món quà bất ngờ tượng trưng cho tình cảm của cô thực sự xuất hiện trước mặt anh.

Có lẽ bạn trai sẽ rất bất ngờ và rất vui.

Người quản lý, "...Được." Nói rồi trong lòng lại thấy tò mò, món đồ quý giá như vậy sao không để trong xe mà lại bỏ vào cốp sau xe nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com