Vì vậy, tấm bảng vàng được người quản lý cẩn thận đặt vào cốp xe của Diệp Chi, cô treo những bông hoa hồng màu đỏ lên tấm bảng vàng, sau đó sắp xếp chúng gọn gàng và che món quà tặng lấp lánh ánh vàng lại bằng một mảnh vải lớn phủ lên trên.
Trên đường trở về khách sạn, tâm tình của Diệp Chi rất tốt. Cô vừa đóng cửa phòng khách sạn, khi quay lại đã thấy bạn trai từ trong phòng ngủ đi ra.
“Chào buổi sáng, anh muốn ăn gì?” Diệp Chi theo phản xạ tự nhiên mà hỏi Thiên Vũ.
Thiên Vũ vừa mới thức dậy, ánh mắt còn có chút mê mang, thậm chí quên mất mình lúc này không phải đang ở nhà mà đang ở khách sạn. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lấy lại ý thức nhớ mình đang ở trong khách sạn cùng nữ vệ sĩ đứng đối diện nhau.
“Tùy em.” Thiên Vũ lơ đễnh quay mặt đi tránh khỏi ánh mắt của Diệp Chi.
“Vậy em sẽ bảo khách sạn mang bữa sáng đến.”
Nói xong Diệp Chi gọi điện đến nhà hàng của khách sạn, gọi món rồi nói với bạn trai, “Ăn xong chúng ta đi trung tâm thương mại nhé?”
...
Trong phòng vệ sinh, Thiên Vũ đứng trước gương, đặt hai bàn tay gầy guộc dưới vòi nước để nước lạnh gột rửa lên làn da trắng bệch gần như ốm yếu của người đàn ông trong gương, lúc này anh tỉnh táo hơn rất nhiều, khóe mắt còn đỏ ửng, đặc biệt trông rất đẹp. Nhưng khi anh nâng đôi mi mỏng lên nhìn vào gương, băng giá và cô đơn lại bao trùm xung quanh hình ảnh người đàn ông trong gương, giống như một cây tuyết tùng đang nở rộ đột nhiên rủ xuống và mất hết sức sống.
“Buổi sáng không thể dùng nước lạnh rửa mặt được!” Diệp Chi đột nhiên bật dậy, không hề do dự chạy vào phòng vệ sinh nghiêng người bước vào. Ngay chỗ Thiên Vũ đang đứng, cô vươn tay vừa vặn vòi nước sang bên kia vừa nói với anh, “Vừa mới hạ sốt nên đừng dùng nước lạnh, chú ý thân thể một chút kẻo lại phát sốt thì không tốt.” Quả nhiên, còn phải suốt ngày quan sát bạn trai, xem ra anh ấy chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của bản thân.
Thiên Vũ bất ngờ mất cảnh giác liền quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Chi, đôi mắt màu hổ phách của người phụ nữ kia cũng mang theo vẻ kinh ngạc không hề giảm bớt mà nhìn mình, quả thực ánh mắt ấm áp đó đã làm dịu đi cảm giác lạnh lẽo và cô độc trên người anh.
Diệp Chi vặn lại vòi nước, cô cầm tay Thiên Vũ kéo ra, tự mình thử nhiệt độ nước. Sau khi nước nóng chảy đủ ấm, cô rút tay về nói với anh, “Được rồi, anh rửa đi.”
Thiên Vũ cứ như thế ngơ ngác nhìn Diệp Chi, “…”
Anh chậm rãi đặt tay xuống vòi nước, nước ấm chảy ra từ kẽ ngón tay, nhưng nhiệt độ không cao, chảy dọc theo đầu ngón tay đến cẳng tay rồi lan xuống toàn thân, cảm giác rất dễ chịu. Dường như nhớ ra nữ vệ sĩ còn ở đây, Thiên Vũ rút tay về, anh tắt nước, quay người nhìn ra ngoài cửa, lúc này Diệp Chi đã đi ra ngoài.
Thiên Vũ nhìn mình trong gương, nghĩ thầm, mình đâu phải trẻ con, với trách nhiệm của một vệ sĩ là bảo vệ thân chủ, ngoài ra những việc cá nhân cô ấy không nên nhúng tay vào mới phải, đó cũng là chuyện riêng tư của thân chủ mà. Cô ấy là vệ sĩ chứ không phải osin của anh.
Tuy từ trước đến nay Thiên Vũ chưa bao giờ biểu hiện tâm tình nào khác, nhưng lúc này anh cảm thấy khó chịu mới sự quan tâm quá mức của nữ vệ sĩ. Anh muốn cô ấy vui vẻ thản nhiên làm một vệ sĩ không áp lực, chỉ cần xong việc lãnh lương về nuôi con. Chứ không cần chu toàn quá mức làm bản thân mệt mỏi. Chỉ nghĩ thế thôi lòng anh nhiều ít gì cũng xao động, tim như bị axit ăn mòn vì phiền muộn. Anh nhớ đến ánh mắt cô ấy khi nhìn mình, nó vô cùng nghiêm túc và vô cùng cẩn trọng tựa như đang bảo vệ báu vật hay kho tàng, sợ sơ sẩy một chút sẽ biến mất.
Thiên Vũ thở dài tựa trán lên chiếc gương trên tường, hồi lâu môi khẽ mấp máy nói gì đó không rõ.
Vì sao chúng ta phải yêu thích một người?
Có tiếng rõ cửa từ bên ngoài, Diệp Chi bước ra mở cửa cho nhân viên phục vụ của nhà hàng đẩy xe thức ăn vào. Cô chỉ vào bàn ăn trong phòng khách và nói với nhân viên phục vụ, "Cứ đặt ở đó."
Những món ăn Diệp Chi gọi điều là những món nhẹ và thanh đạm, bạn trai vừa mới khỏi bệnh nên không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ được.
Vài phút sau, Thiên Vũ từ phòng vệ sinh đi ra, chiếc áo sơ mi xanh nhạt anh mặc hơi rộng, vừa vặn nhưng vẫn khó che được dáng người cao gầy của anh.
“Được rồi, cảm ơn anh, chúng tôi ăn xong sẽ gọi sau.” Diệp Chi đứng bên cạnh nói với nhân viên phục vụ.
Khi người phục vụ rời đi, Diệp Chi đem bữa sáng trên bàn sắp xếp lại ngay ngắn, cô nói với Thiên Vũ đang đi đến, “Anh ăn trước đi.”
Cô đứng ở nơi đó rót một ly trà, ngẩng đầu uống một hớp, sau đó lại rót một ly khác. Ngồi vào bàn, Thiên Vũ hơi cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đang nắm thìa sứ trắng tùy ý trộn cháo. Diệp Chi vừa ngẩng đầu lên uống tiếp nước trong ly, khóe mắt vô thức liếc nhìn bạn trai mình. Cái cỗ của anh ấy mảnh khảnh trắng như tuyết, bởi vì người hơi gầy, đầu cúi thấp, sau cổ xương cốt hơi nhô ra, khiến người bên cạnh không thể không nhìn, thật sự hấp dẫn vô cùng.
“Phốc——”
Diệp Chi bị sặc nước trà trong ly, cô vội quay đầu lại ho khan mấy tiếng. Nghe thấy tiếng ho, Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Trà nóng quá.” Thấy ánh mắt của bạn trai, Diệp Chi ngượng ngùng đặt chén trà xuống, cô lau khoé miệng rồi nghiêm túc giải thích.
Cô chắc chắn bạn trai sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ?!
Thật sự Thiên Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu trộn cháo trước mặt, anh chưa bao giờ thích ăn, nhưng anh phải thừa nhận, không nỡ từ chối đồ ăn mà nữ vệ sĩ gọi cho mình.
“Em đi ra ngoài trước, ăn xong anh có thể gọi em.” Diệp Chi bỏ lại một câu rồi vội vàng muốn chạy trốn. Cô sợ rằng nếu còn ở lại lâu hơn nữa, trước sự quyến rũ của bạn bạn, cô sẽ bị chảy máu mũi mất thôi.
“Em không ăn chung sao?” Thiên Vũ không nhìn Diệp mà mở miệng hỏi.
“Em chưa đói, anh ăn trước đi, em ra ngoài một lúc sẽ quay lại.”