Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 41: Đây có thể là một chứng bệnh nào đó chăng?



Diệp Chi chạy ra khỏi phòng sau đó đến nhà hàng để ăn sáng. Đang ăn thì cô nhận được điện thoại của ông Hạ gọi đến.

“Diệp Chi, trải nghiệm ở khách sạn của tôi thế nào rồi?” Ông Hạ nhiệt tình hỏi, “Có cần gì cứ nói với quản lý khách sạn là được, không cần câu nệ.”

Ông Hạ nói với giọng điệu của một người đầy trách nhiệm khi là chủ nhân của khách sạn Xuân Hạ, và là người đã từng trải trong tình trường, chưa đợi Diệp Chi đáp lời, ông lại nói, "Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, điều này chắc chắn có lợi cho việc thúc đẩy mối quan hệ của cô với bạn trai đó nha."

Diệp Chi, "..." Suy nghĩ một chút, cô thấy mình dường như đang làm ô uế danh dự của bạn trai thì phải?

“Ông Hạ, gần đây ông có rảnh không?” Diệp Chi đổi chủ đề.

"Rảnh? Không, không, không, tôi không có rảnh đâu, tôi sẽ bắt đầu kiểm tra khách sạn vào buổi chiều ngày mai, nhiều công việc lắm." Ông Hạ nghiêm túc nói, "Để thể hiện sự chân thành của khách sạn Xuân Hạ chúng tôi với khách lưu chú, tôi tất nhiên phải đích thân giao tiếp với khách của khách sạn chứ." Chỉ cần nhân cơ hội này nhìn kỹ bạn trai của Diệp Chi, mình muốn xem ai là người thánh thiện đến mức lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc DC company chỉ xem công việc là số một, tính tình thì cứng rắn còn hơn một tảng đá, liệu anh chàng nào mới có thể làm tảng đá đó nở hoa vậy?

“Gần đây nắng nóng, trong thành phố xảy ra hỏa hoạn khá thường xuyên, nên kiểm tra kỹ công tác cứu hỏa của khách sạn.” Ông Hạ tán gẫu, “Nghe nói hôm qua nhà của con trai chủ tịch Trần bị hỏa hoạn, hình như là ở khu tòa nhà... "

"Xin lỗi nha, tôi không thể nói chuyện với ông nữa, tôi có hẹn đi cùng bạn trai đến trung tâm mua sắm." Nói xong Diệp Chi ngay lập tức cúp điện thoại, vì cô vừa nhận được tin nhắn từ bạn trai của mình. Tất nhiên nữa câu nói phía sau của ông Hạ, cô ấy không nghe rõ được.

Diệp Chi đứng trước cửa phòng ở tầng hai của khách sạn một lúc, xác định mình đã bình tĩnh hơn mới quẹt thẻ mở cửa để đi vào, đúng lúc bắt gặp bạn trai của cô đang đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thiên Vũ vừa mới súc miệng, trên môi còn dính vài giọt nước trong suốt, anh không để ý lau đi mà đẩy cửa kính nghiêng người đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, anh theo bản năng quay đầu nhìn qua, đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp kia yên lặng đứng ở cửa nhìn mình. Thiên Vũ lộ ra vẻ lãnh đạm quay đi, ánh mắt này của nữ vệ sĩ làm anh có chút bối rối.

Chỉ vì ánh mắt tùy ý nhìn qua của bạn trai mà Diệp Chi đã cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Nhưng nhìn nhau chưa lâu thì bạn trai đã ngoảnh mặt đi.

Thiên Vũ đi tới bàn trong phòng khách với tay cầm điện thoại lên. Lúc này Diệp Chi đã hoàn hồn, cô không tiếp tục đi vào mà đẩy cửa chờ bạn trai đi ra. Thiên Vũ chậm rãi đi ra ngoài, không tự nhiên lướt qua người nữ vệ sĩ, Diệp Chi lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh. Không chỉ có mùi thơm của xà phòng tắm của khách sạn, mà còn có mùi thơm rất nhẹ, ẩm ướt và hơi mơ hồ chỉ có trên người anh ấy.

Cô đột nhiên cảm thấy lối vào của khách sạn vẫn còn quá rộng. Nếu hẹp hơn chút nữa thì tốt rồi, như thế sẽ làm khoảng cách giữa hai người gần hơn, cô có thể ngửi được mùi thơm trên người bạn trai rõ ràng hơn. Phải nói với ông Hạ nên sửa chữa khách sạn lại một chút.

Diệp Chi định thần lại, cô đóng cửa phòng và đi nhanh theo bạn trai. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đi xuống cầu thang. Tốc độ bước chân còn chậm hơn so với đi lên lầu, chốc lát lại dựa vào tường, rõ ràng là muốn tránh xa lan can, càng xa càng tốt. Hành động khác thường này của anh không giống với chứng sợ độ cao đơn thuần, cũng không giống di chứng do trận hỏa hoạn ngày hôm qua để lại.

Lúc rạng sáng ngày hôm qua sau vụ hỏa hoạn, cô vẫn chưa nghe được giọng nói của bạn trai mình ở đầu dây bên kia từ khi điện thoại được kết nối, kể từ khi đám cháy bùng phát, lẽ ra lúc đó anh ấy phải ở trong tình trạng rất tồi tệ và hoảng loạn la hét mới phải? Đằng này ngoài việc im lặng và sắc mặt tái xanh thì không có dấu hiệu gì khác.

Đây có thể là một chứng bệnh nào đó chăng?

Diệp Chi đi sau lưng, cô bước xuống vài bước nữa và đi đến bên cạnh bạn trai, cố ý muốn chặn đi khoảng trống ở một bên tay vịn cầu thang cho anh thấy thoải mái hơn.

“Buổi sáng chúng ta đi trung tâm mua sắm, buổi chiều đi đăng ký làm chứng minh thư và thẻ ngân hàng nhé?” Diệp Chi đột nhiên nói, giọng cô nhẹ nhàng và êm tai, dường như muốn dời lực chú ý của anh ấy vào lời nói của mình.

Khi nói chuyện, cô nhìn vào cầu thang trước mặt và không nhìn vào mặt bạn trai đi bên cạnh. Từ một góc khi tầm nhìn bị chặn lại, lại bị một giọng nói em tai kéo về thực tại, Thiên Vũ hoàn hồn, dần dần buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt thành đấm.

Lực chú ý của Thiên Vũ có phần bị Diệp Chi làm cho phân tâm. Cầu thang từ tầng hai đến bãi đậu xe không còn dài lê thê và đáng sợ nữa. Diệp Chi nói thêm vài câu làm không khí càng thoải mái hơn, trong chốc lát hai người đã đi xuống bậc thang cuối cùng. Cô đi chậm lại mấy bước, ánh mắt dừng trên bóng lưng gầy gò thẳng tắp của bạn trai, một lúc sau mới cụp mắt xuống, sau đó lại ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt đã trong trẻo lạ thường. Diệp Chi bước nhanh theo Thiên Vũ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó vươn tay mở cửa cho bạn trai.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com