Lúc này điện thoại của anh rung lên vài hồi, anh mở ra xem, là nữ vệ sĩ gửi tin nhắn, cô chụp ảnh mấy mẫu chậu hoa rồi hỏi anh muốn lấy cái nào.
Thiên Vũ nhắn tin trả lời: [Cái vuông, màu trắng.]
Diệp Chi: [Được.]
"A——"
Bên cạnh Thiên Vũ chợt truyền đến một tiếng kêu, vừa hưng phấn vừa đè nén. Ban đầu anh không chú ý cho đến khi giọng nói ngày càng gần anh hơn.
"Là anh sao?! Lâm Tín!!! Em rất vui khi gặp anh ở đây!!!"
Thiên Vũ quay đầu nhìn thì thấy một cô gái xa lạ có mái tóc màu xanh lục, cô gái hưng phấn nhìn anh ngạc nhiên nói.
“Cô nhìn lầm người rồi.” Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, không nhìn đối phương nữa.
Cô gái xa lạ ngậm miệng tròn mắt nhìn người thanh niên quá sức đẹp trai trước mặt, Thiên Vũ quay đầu nhìn sang hướng khác.
Lúc đầu, cô gái vì kinh ngạc mà không nói nên lời, nhưng sau đó cô mới nhận ra mình thật sự đã nhìn nhầm người. Tuy người thanh niên này và Lâm Tín có nét hao hao giống nhau, nhưng trên thực tế anh chàng trước mặt điển trai hơn Lâm Tín rất nhiều, đặc biệt là thần thái lạnh lùng và đôi mắt cực kỳ thu hút.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Cô gái liên tục cúi người nói xin lỗi với Thiên Vũ, sau đó ngượng ngùng nói, "Tôi không cố ý, vì nhìn anh rất giống bạn trai... À không, là người mẫu tôi thích, gương mặt của anh hơi giống anh ấy nên tôi không cẩn thận nhìn nhầm người."
Thấy Thiên Vũ phớt lờ dường như không tin mình, cô gái lấy điện thoại di động ra và tìm thấy ảnh của Lâm Tín đưa lên, "Xem này, ảnh của anh trông hơi giống với anh ấy, thật đó."
Cô gái nhanh tay lật bức ảnh chụp khuôn mặt của Lâm Tín ra. Nhưng sau khi nhìn bức ảnh rồi nhìn lại người trước mặt, cô gái sửng sốt lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm người thanh niên đối diện, tình yêu dành cho Lâm Tín bỗng chốc rạn nứt.
So với người thanh niên ngồi trên băng ghế đối diện, tại sao lại có cảm giác Lâm Tín của cô thật sự rất bình thường và có phần thua kém, còn người trước mặt lại giống như thiên thần đang đáp xuống trần gian. Khi anh ấy nghiêng mặt quay đi, tựa như mặt trăng tỏ sáng lấp lánh, khi anh ấy lạnh nhạt, lại giống như đồ sứ thanh tao dễ vỡ không nở chạm tay.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Chi từ lầu năm đi xuống, nhìn thấy một cô gái đang đứng đối diện bạn trai của mình nên liền hỏi.
Nghe được giọng nói của Diệp Chi, Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt tình cờ lướt qua bức ảnh người đàn ông trong điện thoại của cô gái.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô gái quay đầu lại nhìn Diệp Chi, còn tưởng rằng cô ấy là bạn gái của thanh niên ngồi trên băng ghế nên lúng túng nói, “Thật xin lỗi, tôi chỉ nhìn nhầm người thôi.”
Trước khi Diệp Chi đến gần, cô gái đã cất điện thoại vào túi xách và nhanh chóng rời đi. Diệp Chi ôm chậu hoa trong tay đi tới, cô tự nhiên dùng một tay cầm chiếc túi trên băng ghế lên rồi nhìn cô gái lúc nãy mà lắc đầu. Dù vô tình nhìn nhầm người, nhưng cũng không thể nhìn nhầm bạn trai, nếu thật sự như thế thì quả là ngươi không đáng tin cậy chút nào.
Diệp Chi luôn tự hào là người cẩn trọng, bản thân sẽ không giống cô gái đó, vì cô chỉ có một bạn trai trong mắt mà thôi.
"Đi thôi." Diệp Chi cười nói với Thiên Vũ.
Chẳng mấy chốc, bạn trai sẽ nhìn thấy món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng của cô đặt trong cốp xe! Với một bất ngờ lớn như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vẻ và cảm động.
Xe của Diệp Chi đậu bên ngoài, cô cố ý đậu như thế để lát sau, khi bạn trai mở cốp xe, mặt trời sẽ chiếu vào làm món quà càng thêm chói mắt.
"Cám ơn em." Lâm Tín cầm chiếc đồng hồ trị giá hơn năm triệu đeo lên tay, tâm tình vui vẻ và khá thoải mái. Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn lạnh nhạt như mọi khi, tạo cho mình sự kiêu hãnh không vì vật chất mà lung lay sao động.
“Chỉ cần anh thích là được.” Trên cổ tay cô gái cũng đeo một chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu dáng với anh ta, cô khoác tay Lâm Tín cười nói, “Em muốn uống trà sữa."
"Vậy chúng ta xuống lầu một đi.” Lâm Tín gật đầu nói.
"Em không muốn uống ở cửa hàng dưới lầu một, đối diện trung tâm thương mại có một cửa hàng bán món ăn tráng miệng mới mở, em muốn đến đó." Cô gái tóc ngắn làm nũng, "Anh đi với em được không? "
Lâm Tín vừa nhận được một chiếc đồng hồ có giá trị nên tâm trạng rất tốt, anh ta mỉm cười ngọt ngào đồng ý với cô gái, "Được."
Khi đi xuống thang cuốn, cô gái trẻ với mái tóc màu xanh lục đang đứng ở thang cuốn phía đối diện. Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tín như nhìn thấy quái vật, ánh mắt hết lần này đến lần khác thay đổi, cực kỳ phức tạp. Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô gái tóc xanh đang nhìn mình, Lâm Tín giơ tay vén mớ tóc lòa xòa trên trán, sau đó nở nụ cười tươi nhất với cô gái tóc xanh, vừa phong nhã vừa quyến rũ. Anh ta đã luyện tập thành quen hành động quyến rũ phụ nữ bằng ánh mắt và nụ cười dụ dỗ này, ngoại trừ Diệp Chi ra thì không một cô gái nào thoát khỏi lưới tình của Lâm Tín. Với Diệp Chi, dù Lâm Tín đã thử mọi cách cũng không câu được con cá lớn này.
Lúc này, khi cô gái tóc xanh nhìn thấy nụ cười câu dẫn của Lâm Tín, đôi mắt cô đột nhiên giống như nhìn thấy ma, cô ta thậm chí còn bày ra bộ mặt chán ghét với anh. Đây chính là hình mẫu người đàn ông thần tượng mà cô thích mấy năm nay sao? Thật nhờn và rẻ rún! Không bằng người thanh niên gặp ở lầu hai vừa rồi.
Cô gái tóc xanh hờ hững quay đi.
Lâm Tín bị đã kích không nhẹ, "???" Tình huống gì vậy trời?
Sự tự tin mà anh ta vừa mới lấy lại một cách khó khăn lại bắt đầu lung lay trong suy nghĩ.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Cô gái tóc ngắn đi bên cạnh thấy ánh mắt Lâm Tín nhìn người khác liền hờn dỗi, kéo cánh tay anh ta một cái.
"Có nhìn gì đâu, chỉ cảm thấy tóc của cô gái đó tương đối xanh." Lâm Tín tùy ý nói.
Cô gái tóc ngắn cong môi, nắm lấy tay anh ta, “Màu xanh là màu xui xẻo, không nên nhuộm.”