Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 45: Con trai?



Thiên Vũ nhìn lướt qua ba người bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Diệp Chi. Cô ấy nói rằng có một món quà tặng cho anh, nhưng đó lại là một món quà tình nhân điển hình, tên khắc trên đó là Lâm Tín, và người đàn ông tên Lâm Tín đang đứng trước mặt lại có vẻ hơi giống anh. Trong lúc nhất thời, Thiên Vũ đã đoán được một kết luận kỳ lạ nhưng lại vô cùng logic và hợp lý.

Rõ ràng ba của anh là ông Trần Thiên Tân đã từng gửi một bức ảnh món quà mà ông ấy muốn tặng cho anh là một chậu hoa huệ tây bằng ngọc, và nữ vệ sĩ lại tặng đúng món quà đó, hơn nữa trong điện thoại của cô ấy còn có địa chỉ Messenger của ba anh. Ngày hôm đó tại bãi đậu xe của sân bay, tin nhắn cuối cùng anh nhìn thấy trên giao diện Messenger của cô ấy là tin nhắn của Trần Thiên Tân gửi đến, chỉ có một chữ, [Tốt.]

Thiên Vũ nhớ lại hành vi mấy ngày trước của đối phương, không có gì không phù hợp với hành vi của một vệ sĩ, nhưng khi anh giới thiệu cô ấy với dì Hà rằng cô ấy là vệ sĩ của mình, vì sao cô ấy không phủ nhận mà lại im lặng?

Đối với Diệp Chi, lúc này cô thật sự rất sốc, đến mức không nói được câu nào.

Có vẻ như cô ấy... thực sự... đã nhận nhầm... bạn trai… rồi!

Hơn một tháng ở cùng nhau, cô luôn cảm thấy bạn trai của mình tự nhiên lại trở nên đẹp hơn rất nhiều và lạnh lùng khác hẳn nửa năm trước, người bạn trai có sức hấp dẫn chết người đối với cô hình như thật sự không phải là người bạn trai mà cô từng quen biết. Nhưng anh ấy... tại sao anh ấy lại không phủ nhận mà cứ để mình tiếp cận?

Diệp Chi trong vô thức quay nhìn 'bạn trai' đứng bên cạnh cô, và lại xuất thần, mỗi một bộ phận trên gương mặt của anh điều chạm đến trái tim cô.

Lúc này Thiên Vũ cũng nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau đều có chút khó hiểu dành cho đối phương. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Thiên Vũ lúc này lại lộ ra một số cảm xúc khác biệt, cuối cùng anh hỏi người phụ nữ mà anh cho là vệ sĩ một điều anh vẫn chưa xác nhận.

“Em không phải là vệ sĩ được ba anh mời đến sao?”

“Ai?” Diệp Chi khó hiểu hỏi lại.

"Trần Thiên Tân, là ba của anh, đã mời em làm vệ sĩ cho anh!"

Trong lòng Diệp Chi càng thêm rối rắm, đây là lần đầu trong đời tôi gặp phải một cứ sốt to lớn như một trận mưa đá khổng lồ dội thẳng vào người. Khi vừa nghe cái tên này, Diệp Chi không khỏi suy nghĩ mông lung: Trần Thiên Tân? Cái gì mà Trần Thiên Tân? Nghe có vẻ quen thuộc quá.

Thiên Vũ đột nhiên cau mày: Cô ấy không biết Trần Thiên Tân là ai sao? 'Ông Trần' mà mình nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô ấy lúc đó rõ ràng giống với ảnh đại diện của ba. Hay cũng là một sự trùng hợp?

"Ý anh là chủ tịch Trần của công ty sản xuất ô tô Thiên Tân Group?" Diệp Chi cuối cùng cũng nhớ ra Trần Thiên Tân là ai, ngay sau đó cô rất bối rối nói, "Tại sao anh lại nghĩ em là vệ sĩ của anh?"

Thiên Vũ, "..."

"Anh không phải Lâm Tín sao?"

Diệp Chi dùng tia hy vọng cuối cùng để hỏi Thiên Vũ, làm sao anh ấy lại không phải là bạn trai của mình được chứ?

“Cái gì?” Lâm Tín bị phớt lờ thần sắc không yên, “Hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất gì vậy?”

Tôi đứng đây mà hai người còn thảo luận chuyện riêng tư, chẳng lẽ cả hai người điều không biết Lâm Tín tôi là ai hay sao? Tôi là một siêu mẫu nổi tiếng trong ngành người mẫu đó!

Xem ra đây là điều bất ngờ vô lý không phải vì ngày Cá tháng Tư đã trôi qua sớm.

Thiên Vũ trầm mặc hồi lâu, anh nhìn Diệp Chi nói, “Anh không phải Lâm Tín.”

Cho nên cô ấy luôn nhận nhầm mình là bạn trai của cô ấy? Tại sao cô ấy lại không có số điện thoại của bạn trai, Facebook hay Messenger? và ngay cả bạn trai sống ở đâu cũng không biết?

Diệp Chi theo bản năng mở miệng hỏi Thiên Vũ, "Vậy anh… Anh tên gì?

“Thiên Vũ?”

Ngay khi Thiên Vũ định trả lời thì một giọng nam trầm ổn vang lên cách đó không xa.

Trong vô thức tất cả mọi người điều nhìn qua nơi phát ra giọng nói.

Ông Trần Thiên Tân ngồi trong ô tô đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi xe chạy ngang qua, ông nhìn thấy Thiên Vũ đang đứng bên đường liền gọi một tiếng rồi bảo trợ lý dừng xe, một mình sải bước đi tới.

"Tổng giám đốc Diệp Chi?" Trần Thiên Tân đến gần và thấy Diệp Chi cũng ở đây, ông thu lại nụ cười gần như tâng bốc xuất hiện trên gương mặt khi nhìn thấy con trai mình.

Đột nhiên nhìn thấy Diệp Chi đang lễ phép gật đầu với mình, Trần Thiên Tân có chút không quen, từ trước đến nay tổng giám đốc của DC company có tiếng là nghiêm túc và kiêu ngạo, rất ít quan tâm đến những người không thường xuyên hợp tác, sao hôm nay lại có vẻ rụt rè khi gật đầu với ông. Trần Thiên Tân không tự nhiên liếc nhìn tấm bảng vàng bóng loáng trong cốp xe của cô, lại nhớ đến những gì đã xảy ra trong buổi đấu giá một tháng trước, ông nhìn qua Lâm Tín đang đứng, sau đó nói với Diệp Chi, “Đây chắc hẳn là bạn trai của cô phải không? Món quà hôm nay... Thật sự rất độc đáo."

Diệp Chi đột nhiên nghẹt thở, "Tôi..." Cô thật sự bị sượng đến mức không thể mở miệng.

Sau khi Thiên Vũ nghe ba mình chào hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh, ánh mắt anh quét qua những người này, và cuối cùng rơi vào khuôn mặt của Diệp Chi.

Tổng giám đốc?

Thấy Thiên Vũ đang nghi hoặc nhìn Diệp Chi, Trần Thiên Tân chủ động giới thiệu, "Đây là tổng giám đốc Nguyễn Diệp Chi, người sáng lập công ty DC company, một công ty phân phối hàng gia dụng lớn nhất cả nước. Cô ấy còn trẻ và rất có triển vọng, cũng rất nổi tiếng trong ngành."

Nói xong, ông giới thiệu với Diệp Chi với con trai mình, trên khuôn mặt phong độ ngời ngời và cứng cỏi có chút tự hào của một người cha, "Đây là con trai tôi, Trần Thiên Vũ, người điều hành Ranshan, công ty chế tạo và sản xuất nước hoa."

Đầu óc Diệp Chi ngay lập tức như bị đóng băng, "Con trai?"

Con của ai? Mình đang nghe cái gì thế?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com