Diệp Chi đi đến bên cạnh xe của mình, tay trái cầm một đống túi, tay phải ôm một chậu hoa, cô quay sang bạn trai.
"Anh giúp em mở cốp xe được không?"
Thật ra Thiên Vũ muốn cầm hộ nhưng Diệp Chi không đồng ý, vì để bạn trai có thể tự mở cốp xe nhìn món quà mình tặng nên mới dành cầm hết mọi thứ.
Thiên Vũ đi theo cô đến cốp xe, anh vươn tay ấn chìa khoá mở ra, liền thấy một mảnh vải đỏ lớn che đi một vật gì đó chiếm phần lớn diện tích trong cốp xe. Ngay là lúc! Ánh nắng mặt trời vừa chiếu vào tấm vải đỏ!
“Lấy mảnh vải đỏ kia ra đi.” Diệp Chi có chút chờ đợi nói với Thiên Vũ.
Đây là lần thứ hai cô tặng quà nên có chút khẩn trương, ánh mắt dời đi chỗ khác, trong lúc vô ý lại nhìn tới một đôi nam nữ đang rất tình tứ khoác tay nhau cách đó không xa. Diệp Chi nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì người đang đi tới đã hoảng sợ.
Tại sao Diệp Chi lại xuất hiện ở đây?!
Ánh mắt Lâm Tín đột nhiên rơi vào người thanh niên cao ráo đang đứng bên cạnh Diệp Chi, tâm tư của anh ta nhanh chóng xoay chuyển, cân nhắc một hồi lập tức buông tay cô gái bên cạnh ra, sải bước đi về phía Diệp Chi đang đứng. Thiên Vũ đứng trước cốp xe nhẹ nhàng kéo tấm vải đỏ ra, đột nhiên một tia sáng vàng lóe lên chói vào mắt khiến anh theo bản năng đưa tay lên che mắt.
Lúc này, Lâm Tín đã chạy tới lớn tiếng tức giận hỏi, "Nguyễn Diệp Chi! Hơn nửa năm không thấy em xuất hiện thì ra đã có bạn trai mới, em đang lừa dối tôi phải không?"
Khi Diệp Chi nghe được có ai đó gọi tên mình, lúc đó cô đang vui vẻ nói chuyện với bạn trai, người vừa kéo tấm vải đỏ lên.
"Một món quà bất ngờ dành cho anh!"
Ánh nắng vàng khiến bầu trời tháng Tư ấm áp hơn, ít nhất đó là điều mà Diệp Chi đã nghĩ trước khi quay đầu lại. Tuy nhiên, khi cô quay đầu và nhìn thấy người thanh niên đang bước nhanh về hướng mình, nụ cười trên khuôn mặt cô dần cứng lại, Diệp Chi sửng sốt. Bởi vì người thanh niên này trông khá quen mắt, với tính khí cáu kỉnh đó, còn đang lao về phía cô một cách cuồng nhiệt như thế. Ngoài Lâm Tín ra thì trong trí nhớ của Diệp Chi không tìm ra người thứ hai.
Vậy còn người đang đứng cạnh mình là ai?
Người thanh niên càng đến gần, Diệp Chi càng cảm thấy quen thuộc, đúng là người bạn trai mà cô đã quen biết nửa năm trước. Lúc này một số ký ức tự động bị bóp méo và thay đổi trong tâm trí cô đột nhiên bắt đầu được sửa chữa và quay trở lại khoảng thời gian trước đó.
“Khó trách em không trả lời rất nhiều tin nhắn của anh đã gửi cho em, gọi điện thoại cũng không trả lời luôn!” Lâm Tín bước tới, chuẩn xác nhìn tận mắt bộ dạng của người thanh niên đang đứng cạnh Diệp Chi, anh ta liếc nhìn Thiên Vũ một cái rồi quay sang nói với Diệp Chi.
“Diệp Chi, em có tình nhân mới thật rồi.”
“...” Giọng điệu quen thuộc này? Diệp Chi tròn xoe đôi mắt nhìn người trước mặt.
Vào lúc này, bầu trời tháng tư với ánh nắng vàng và ấm áp của cô bắt đầu sụp đổ và trở nên tối đen như ngày mưa u ám.
“Cô ấy là vệ sĩ của tôi.” Thiên Vũ nghe người đàn ông bên kia nói lời ghen tuôn tràn ra khỏi miệng rất thô lỗi thì vội nói, anh buông tấm vải đỏ xuống, quay mặt sang nhìn, theo bản năng muốn giải thích thay cho nữ vệ sĩ của mình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Thiên Vũ cho rằng đối phương là chồng của nữ vệ sĩ, anh không muốn người mẹ vất vả làm việc kiếm tiền để nuôi con lại bị chồng hiểu lầm. Nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Tín, Thiên Vũ không khỏi sửng sốt. Mười phút trước, anh đã nhìn thấy hình của người đàn ông này trong điện thoại di động của cô gái tóc xanh trong trung tâm mua sắm, đối phương từng nói hai người có nét hao hao giống nhau.
Người này là chồng của vệ sĩ sao?
Tuy rằng có chút trùng hợp, nhưng Thiên Vũ cũng không để ý lắm, anh không muốn xen vào chuyện riêng tư của vệ sĩ nên liền quay mặt đi, muốn chủ động tránh đi không làm phiền vợ chồng người khác nói chuyện. Nhưng lúc này anh lại bị thứ khác làm cho chú ý, Thiên Vũ liếc nhìn tấm biển vàng trong cốp xe, anh hơi ngạc nhiên tại sao Trần Thiên Tân vẫn tặng quà cho mình. Nhưng khi nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh như đông cứng, lông mày dần dần cau lại sâu hơn, anh nhìn chằm chằm tấm bảng vàng, chậm rãi thấp giọng đọc lên.
"Nguyễn Diệp Chi… Lâm Tín?"
Còn có trái tim to ở giữa như kéo sát hai cái tên vào nhau, và một mũi tên tình yêu đâm xuyên qua hai trái tim. Ngoài ra phía dưới còn có dòng chữ được khắc rất đậm nét.
“Tình yêu của đôi ta sẽ trường tồn như vàng, và không bao giờ mục nát theo thời gian.”
Thiên Vũ đơ người, vừa rồi anh nghe rõ ràng nữ vệ sĩ đã nói đây là quà tặng cho anh. Nhưng đây không phải là những gì ba anh sẽ tặng cho con trai của mình!
"Vệ sĩ? Tổng giám đốc của DC company sẽ làm vệ sĩ của anh sao? Nói dối không có căn chút nào đó anh trai." Lâm Tin nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, anh ta tức giận trừng mắt nhìn đống túi xách đựng đồ trong tay Diệp Chi, thậm chí còn có quần lót nam!
Anh ta chỉ tán tỉnh những cô gái, còn cô ấy đã trực tiếp mua đồ lót cho người đàn ông này rồi! Ngay cả quần lót cũng mua thì thật khó để không nghĩ về những gì đã xảy ra với hai người họ.
Lâm Tín liếc nhìn Diệp Chi, anh có cảm giác như mình bị bạn gái cắm cho cái sừng thật to tướng trên đầu!
Thiên Vũ cau mày, không hiểu đối phương đang nói cái gì.
Lúc này, cô gái tóc ngắn đuổi đến kéo tay Lâm Tín, “Lâm Tín, anh sao vậy?”
Thiên Vũ đứng nghiêng người trước cốp xe, khi cô gái tóc ngắn nhìn thấy nửa khuôn mặt của Thiên Vũ, cô không khỏi há hốc mồm rồi nắm lấy tay Lâm Tín, thấp giọng nói nhỏ với anh ta, "Người này là em trai của anh sao? Anh ấy rất giống anh, thậm chí còn muốn đẹp trai hơn anh."
Cả đời Lâm Tín tự hào nhất chính là dung mạo đẹp trai hơn người của mình, nhưng lúc này lại gặp một người có dung mạo hao hao giống mình, nhưng nhìn còn đẹp trai sắc sảo hơn mình vài phần làm anh ta cảm thấy mình thấp kém hơn người ta. Cơn tức giận giả vờ lúc nãy hiện tại đã biến thành tức giận thật sự, Lâm Tín hất mạnh tay của cô gái tóc ngắn ra.
“Tôi và anh ta không quen biết gì hết.”
Cô gái tóc ngắn đang định dỗ dành nói xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy tấm bảng vàng trong cốp xe, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, cô chỉ vào tấm bảng nói, "Sao trên đó lại ghi tên anh và người khác? Cô ấy là ai?"
“???" Lâm Tín chẳng hiểu gì sốt ruột nhìn qua, lập tức bị tấm bảng bằng vàng lấp lánh khắc tên mình làm cho giật mình. Anh ta do dự nhìn Diệp Chi.
“Đây là... cho anh sao?” Chẳng lẽ mình đã trách lầm cô ấy rồi? Nhưng đồ lót lại mua cho người đàn ông khác thì giải thích thế nào?