Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 46: Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy chứ?



Trần Thiên Tân nhìn Thiên Vũ và nói với Diệp Chi, "Thiên Vũ luôn thích trồng hoa, vì vậy tôi muốn tặng chậu hoa huệ tây bằng ngọc làm quà sinh nhật. Thật tiếc là tổng giám đốc Diệp Chi đã thắng cuộc đấu giá ngày hôm đó, chắc cô đã đưa nó cho bạn trai của mình rồi nhỉ?"

Trong lòng Diệp Chi lúc này chỉ có thể cười khổ chứ không nói được lời nào, cô đã điên cuồng đấu giá để dành lấy món quà mà Trần Thiên Tân muốn tặng cho con trai của ông ấy, rồi sau đó lại tặng nó cho con trai của ông ấy. Đúng là chuyện ngớ ngẩn nhất trong đời cô.

“..." Lúc này Thiên Vũ lại còn ngớ ngẩn hơn mà nhìn Diệp Chi, thì ra khối ngọc hoa huệ tây là do cô ấy mua tặng mình chứ không phải… Cô ấy thật sự xem mình như bạn trai của cô ấy!

Lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó lập tức nhìn đi chỗ khác.

Trần Thiên Tân quay nhìn cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh Lâm Tín, trên khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Cháu là bạn gái của Thiên Vũ à?” Ông thầm nghĩ, cô gái này không cao như lời người quản lý khu chung cư Văn Hiến đã nói, khuôn mặt cũng không dữ tợn, là một cô bé rất dễ thương mà.

Diệp Chi vội quay đầu nhìn cô gái tóc ngắn, trong lòng cô phát lạnh liếc nhìn Lâm Tín, “Bạn gái?” Bạn trai của cô đã có bạn gái mới rồi sao?

Cô gái tóc ngắn không hiểu gì chớp mắt nhìn mọi người.

Lâm Tín lại nghi hoặc, anh ta hoài nghi mình nghe không hiểu mấy người này đang nói về vấn để gì.

Thiên Vũ nhìn Trần Thiên Tân nhíu mày, “Ba đang nói gì vậy?”

Trần Thiên Tân cho rằng con trai mình đang cảm thấy lúng túng nên giải thích, “Hôm qua ba đến khu Văn Hiến chung cư con đang ở, người quản lý khu nhà nói con cùng bạn gái rời đi. Có lẽ con đang đi mua sắm với cô ấy phải không?”

Nơi ở của Thiên Vũ vừa bị thiêu rụi nên việc cùng bạn gái đi mua sắm là chuyện bình thường. Lúc này, trên con đường nào đó trong trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố tràn ngập sự im lặng khó xử đến nghẹt thở, mọi người đều có phần hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái tóc ngắn chậm rãi giơ tay lên chỉ vào Thiên Vũ, "Tôi không biết anh ta."

Trần Thiên Tân, người đứng đầu trong giới kinh doanh nhất thời không biết nên nói gì, bạn gái của Thiên Vũ làm sao có thể? Sao lại có không biết nó?

Cô gái tóc ngắn dựa sát vào người Lâm Tín, "Chúng tôi là..."

Lâm Tín lập tức tránh xa cô gái tóc ngắn, anh ta lạnh lùng nói với cô, "Chúng ta chỉ là bạn tốt, tôi vẫn luôn xem cô là em gái thôi."

"Lâm Tín, anh có ý gì?" Cô gái tóc ngắn tức giận, "Vừa rồi tôi còn mua cho anh một chiếc đồng hồ đắt tiền!"

"Cô luôn muốn tặng quà cho tôi, nên tôi không thể từ chối lòng tốt của cô được, cô hiểu không?" Lâm Tín là người thức thời, anh ta biết thứ quan trọng và có giá trị với mình lúc này không phải chiếc đồng hồ của cô gái tóc ngắn mà là tổng giám đốc của DC company, anh ta không thể từ bỏ miếng mồi béo bở chỉ vì một chiếc đồng hồ tầm thường được tặng bởi một phụ nữ tầm thường được.

"Tôi đã có bạn gái rồi." Lâm Tín lạnh lùng nói với cô gái tóc ngắn.

"Anh nói gì thế?!" Cô gái tóc ngắn đỏ mặt vì tức giận, “Mấy ngày trước anh có nói như vậy đâu?”

Tội nghiệp cô gái ngây thơ, cô chỉ có thể được coi như cái máy rút tiền thay thế của Lâm Tín mà thôi, dù có tiền, nhưng cô không nhiều tiền bằng tổng giám đốc DC company nhé. Nên Lâm Tín đâu có ngốc mà chọn cô chứ! Bây giờ anh ta đã bị lột mặt nạ, nên không còn cách nào khác ngoài việc thẳng thừng nói lời vô tình từ bỏ cô. Huống chi Nguyễn Diệp Chi còn thích anh ta, thậm chí còn chuẩn bị tặng cho anh ta một tấm bảng bằng vàng, tuy rằng có chút thô tục nhưng thoạt nhìn lại rất có giá trị, vì nó được làm bằng vàng nguyên khối mà. Nên biết, chưa bao giờ cô ấy lại chi mạnh tay như thế cho một món quà tặng.

Lâm Tín cố ý oán hận nhìn Diệp Chi, "Sao em không tới gặp anh, ngày nào đó anh bị người khác cướp đi thì sao?”

Diệp Chi chỉ im lặng không nói, nhưng cô gái tóc ngắn thì tức giận đến mặt đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống, trên trán nổi gân xanh. Cô ta tức giận chỉ vào Thiên Vũ, sau đó chỉ vào túi xách đựng quần lót nam trên tay Diệp Chi.

"Cô ta còn mua quần lót cho đàn ông khác, vậy mà anh còn thương nhớ cô ta?"

Trần Thiên Tân nhìn theo hướng cô gái tóc ngắn đang chỉ tay, ông nhìn túi đồ lót nam trên tay Diệp Cho, khó hiểu hỏi, “Cô mua đồ lót nam cho ai vậy?”

Sau khi Diệp Chi bắt gặp ánh mắt của Thiên Vũ cũng đang nhìn mình, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com