Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 47: Chỉ là nhận nhầm bạn trai thôi!



Ánh mắt Trần Thiên Tân rơi trên người Diệp Chi, thấy cô một tay cầm mấy túi quần áo nam, tay kia cầm một chậu hoa mới mua, cuối cùng ông nhận ra những thứ trong tay cô ấy có thể đều là của con trai mình. Vì vậy... Cô gái tóc ngắn nghĩ rằng mình đang hẹn hò với chàng trai tên là Lâm Tín, nhưng người tên Lâm Tín được ghi trên bảng vàng này thực sự là bạn trai của Diệp Chi, nhưng Diệp Chi lại vừa mua đồ lót nam cho người thanh niên khác, mà người đó lại là con trai ông, nên bốn người họ tình cờ gặp nhau trong trung tâm thương mại? Chẳng lẽ người thứ ba xen vào giữa hai người bọn họ là cô gái tóc ngắn và Thiên Vũ?

Ngay cả Trần Thiên Tân, người đã trải qua vô số thăng trầm của cuộc sống, cũng bị cuốn vào một sự nhầm lẫn quá mức logic vào lúc này. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là người thứ ba là con trai của ông. Ông luôn cho rằng Thiên Vũ lạnh lùng như thế sẽ không có người mình thích, nhưng bây giờ lại trực tiếp xen vào tình cảm của người khác? Theo quan điểm của ông thì, quỹ đạo cuộc đời của Thiên Vũ và tổng giám đốc Diệp Chi chỉ nên là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.

Không, không đúng.

Trần Thiên Tân lại nhớ đến vòng kết nối bạn bè mà Diệp Chi đã đăng vào tháng trước. Cô ấy đã đăng một bức ảnh chụp lọ nước hoa Ranshan EG, còn nói rằng đó là một món quà từ bạn trai của cô ấy tặng. Ranshan EG là bản giới hạn không dễ gì mua được.

Ngay lập tức Trần Thiên Tân qua sang hỏi Lâm Tín như muốn xác nhận điều gì, "Mấy ngày trước anh có mua Ranshan EG không?"

“Ranshan EG? Tôi chưa bao giờ mua nước hoa nội địa." Lâm Tín vừa nghe đến tên hãng nước hoa đã có chút chán ghét nói.

Trần Thiên Tân ngớ ra, người thanh niên này không mua Ranshen EG để tặng cho Diệp Chi, rõ ràng chai Ranshan EG của cô ấy là một món quà từ người khác!

Trần Thiên Tân nhìn chằm chằm Diệp Chi với đôi mắt lạnh lùng, "Tổng giám đốc Diệp Chi, tôi không quan tâm cô bắt cá bao nhiêu tay, nhưng đừng cố gắng lừa gạt tình cảm của con trai tôi."

Những năm này Trần Thiên Tân luôn cẩn thận đối xử tốt với Thiên Vũ nhầm cố gắng nối lại tình cảm cha con đã đứt đoạn mấy năm qua từ khi mẹ Thiên Vũ qua đời, nên khi phát hiện con trai mình bị người khác lừa gạt tình cảm thì làm sao không tức giận cho được.

Diệp Chi, "..." Tôi đâu có lừa gạt tình cảm của anh ấy!

Thiên Vũ cau mày định nói lời giải thích, "Cô ấy… "

“Thiên Vũ, là con tặng nước hoa cho cô ấy à?” Trần Thiên Tân nén giận cắt ngang lời con trai, ông chỉ vào Diệp Chi, “Cô ấy rõ ràng đã có bạn trai rồi, nhưng lại công khai nói rằng người đã tặng nước hoa cho cô ấy là bạn trai của mình, là lọ RanShan EG."

"Có người bị bạn gái lừa dối mà không biết kia!" Cô gái tóc ngắn nói một cách hả hê và tức giận, "Anh đáng bị như vậy!"

Cô ta cảm thấy thỏa mãn sau đó nắm lấy tay của Lâm Tín tàn nhẫn tháo chiếc đồng hồ vừa tặng ra, “Trả lại cho tôi!”

Chiếc đồng hồ giá trị vừa có được đã bị tháo ra, Lâm Tín đau lòng nhìn bóng lưng cô gái tóc ngắn rời đi, cảm thấy những nỗ lực mấy ngày qua của mình thật lãng phí. Nhưng anh ta vẫn còn con cá lớn là tổng giám đốc Diệp Chi mà, và bây giờ anh ta chiếm thế thượng phong vì mình là bạn trai chân chính của cô ấy.

Vì vậy, Lâm Tín liền hỏi Diệp Chi, "Em đăng ảnh trong vòng bạn bè hả? Em chặn Facebook của anh là vì không muốn cho anh biết em có bạn trai mới à?"

Diệp Chi uể oải giải thích, "Tôi không chặn anh, tôi chỉ để quên điện thoại cá nhân của mình ở khách sạn thôi. Những gì tôi đã đăng trước đây là tài khoản cá nhân của tôi, còn ảnh đăng hôm trước là tài khoản dùng vào việc xả giao với đối tác."

Lâm Tín, "..." Có gì khác biệt đâu?

Dưới ánh mặt trời, ngày tồi tệ hôm nay như gáo nước lạnh liên tiếp tát vào mặt Diệp Chi, và làm cô không thể chịu nổi đả kích.

“Thì ra em nhận lầm người?” Thiên Vũ nhìn Diệp Chi, sau đó quay sang nhàn nhạt nói với Lâm Tín, “Giữa chúng tôi không có quan hệ gì với nhau cả.”

Thiên Vũ không muốn bạn trai Diệp Chi hiểu lầm cô, càng không muốn làm cô khó xử.

Lâm Tín làm sao có thể tin được, anh ta cười lạnh nói, “Nhầm người nào? Tại sao lại nhầm? Anh không tìm được cái cớ nào hợp lý hơn sao?"

Diệp Chi nâng mắt, dùng đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp nhìn Thiên Vũ, cô phát hiện tim mình càng đập loạn nhịp, cô quay đầu đi cố gắng tỉnh táo lại.

“Chủ tịch Trần, tất cả hoàn toàn là hiểu lầm.” Diệp Chi khôi phục lại bộ dáng thường ngày, phảng phất sự luống cuống vừa rồi của cô chỉ là một giấc mộng thoáng chốc tang đi, liếc nhìn chiếc SUV màu đen đậu phía sau một lúc, Diệp Chi bình tĩnh nói, “Chiếc xe kia của chủ tịch Trần phải không? Tôi sẽ mang đồ của bạn trai… Của Thiên Vũ qua đó, anh ấy... Thiên Vũ cần phải đăng ký lại chứng minh thư và thẻ ngân hàng vào buổi chiều."

Trước ánh mắt buồn phiền của con trai khi nhìn Diệp Chi, Trần Thiên Tân lại không thể bình tĩnh khi gặp phải chuyện hoang đường thế này, chưa kể bây giờ ông ấy thực sự không muốn con trai mình có quan hệ gì đó với Diệp Chi.

Trần Thiên Tân trực tiếp đoạt lấy túi xách và chậu hoa từ trong tay Diệp Chi, ông lạnh lùng nói, “Đừng quấy rầy con trai tôi nữa.”

Ông quay đầu nhìn Thiên Vũ, ánh mắt lại dịu đi, còn có chút thâm trầm cùng lo lắng, “Thiên Vũ, hiện tại con đang ở đâu để ba đưa con về?”

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com