Ánh mắt Thiên Vũ dừng lại trên người Diệp Chi một lúc, cuối cùng anh đi về phía xe của ba mình. Trần Thiên Tân đặt tất cả đồ đạc của Thiên Vũ vào cốp xe SUV, sau đó ngồi ở hàng ghế sau cùng với con trai.
Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Diệp Chi đang đứng, cô ấy cũng hướng mắt nhìn anh, ánh mắt lưu luyến tựa như áy náy của cô làm anh phân tâm. Cái nhìn này của Diệp Chi làm Thiên Vũ ngây ngẩn vài giây, dường như anh đang tự hỏi tại sao cô ấy lại có ánh mắt lưu luyến khi đã biết mình không phải là bạn trai của cô ấy?
Phản ứng của Thiên Vũ khá chậm, hồi lâu sau, tận khi xe rời đi, ánh mắt của Diệp Chi vẫn còn xoáy sâu vào tâm trí anh. Thiên Vũ mới giật mình, như một kẻ mộng mơ sợ mộng đẹp tan vỡ, anh vội vàng đưa tay lên lồng ngực đang đập rộn ràng.
Cô ấy thích mình!
Có thể lắm chứ.
Thiên Vũ thầm nghĩ, mấy ngày nay cô ấy luôn xem mình là bạn trai của cô ấy, cho nên mới đối đãi tận tâm và chân thành như vậy, còn luôn muốn mình ngồi ghế phụ lái để có thể nhìn qua mỗi khi lái xe.
“Thiên Vũ.” Giọng nói của Trần Thiên Tân cắt ngang suy nghĩ trong đầu lúc này của anh.
Thiên Vũ quay đầu sang nhìn ông, hiếm khi hai cha con được gần gũi với nhau như vậy, nhưng lúc này Trần Thiên Tân có điều muốn nói, giọng ông trầm xuống, “Diệp Chi là cô gái có năng lực, nhưng không ngờ lại có hành vi không tốt như vậy. Cô ấy biết ba muốn tặng con khối ngọc hoa huệ tây nhưng vẫn cố ý đấu giá cao mua cho bằng được, để cuối cùng đẩy giá khối ngọc đó lên đến 500 triệu, sau đó còn chụp một bức ảnh nói sẽ tặng cho bạn trai của cô ấy và đăng lên trang cá nhân."
Khi vấn đề này được đề cập, khuôn mặt lạnh nhạt của Thiên Vũ ngay lập tức trở nên biến sắc, lộ rõ vẻ tiếc nuối và tự trách khi không suy nghĩ thấu đáo hơn, đáng lẽ không nên từ chối món quà hao phí nhiều tâm tư và tiền bạc của cô ấy như thế.
“…Con là người đã nhận khối ngọc đó.” Trước lời nói của Trần Thiên Tân, Thiên Vũ đành phải giải thích một câu.
Anh nhớ đến bức thư trong chiếc hộp gỗ đã làm anh hiểu lầm. Bức thư thẳng thừng đó là thư tình do cô ấy viết ra? Đáng tiếc, chỉ là hiện tại có lẽ đã làm mất rồi, không có cách nào tìm lại được.
“Cái gì?” Trần Thiên Tân nhất thời phản ứng, "Thế ra Diệp Chi thật sự nhận nhầm con là bạn trai của cô ấy?"
Thiên Vũ cụp mắt xuống, đôi mắt vô thức rơi xuống bàn tay mình, "Cô ấy còn tưởng con là Lâm Tín."
Trần Thiên Tân cau mày, vào rạng sáng ngày hôm đó khi Diệp Chi xuống máy bay, ông có nói chuyện điện thoại với cô ấy ở sân bay.
"Nếu Diệp Chi xác định nhận nhầm người, vậy còn con thì sao?"
"... Con tưởng cô ấy là vệ sĩ do ba mời đến." Thiên Vũ nói chậm rãi, trong lời nói có chút bất đắc dĩ, vì sao anh lại không nhận ra hành động khác biệt của Diệp Chi.
Trần Thiên, "???"
Hai người nói về chuyện này khá lâu, nhưng phần lớn Thiên Vũ chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Nhưng cho dù nói thế nào thì cũng không tìm thấy bất cứ điều gì sai trái trong chuyện này, nó thực sự là một sự nhầm lẫn quá hoàn hảo.
...
Lúc này đứng bên đường. Diệp Chi và Lâm Tín đứng đối mặt nhau.
“Quá khứ, đã là quá khứ.” Lâm Tín liếc nhìn tấm bảng vàng trong cốp xe của Diệp Chi, chân thành nói với cô, “Anh biết trong lòng em còn có anh.”
Diệp Chi quay đầu sang hướng khác, tiện tay đóng luôn cốp xe lại với gương mặt có chút tê tái khó chịu. Cô cảm thấy có lẽ không cần nhiều lời với người đàn ông này.
Lâm Tín vẫn đang suy nghĩ về những gì Trần Thiên Tân đã nói trước đó, sau đó anh anh ngượng ngùng lên tiếng hỏi Diệp Chi, "Trước đó hình như em đã quà tặng cho anh phải không?"
"Món quà, nó không phù hợp với anh đâu." Diệp Chi mệt mỏi quay đi, cảm giác khó chịu lúc này lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Mình làm sao có thể nhận lầm người? Tính cách của hai người đàn ông này rõ ràng là khác nhau một trời một vựt! Gã đàn ông này lúc nào cũng nghĩ đến tiền và quà người khác tặng cho mình, còn Thiên Vũ thì…
Thiên Vũ... Cái tên thật hay.
Trong khi Diệp Chi vẫn đang suy nghĩ về Thiên Vũ, Lâm Tín lại kéo tay cô.
"Anh chưa từng nhìn thấy thì sao biết không thích hợp?" Lâm Tín vừa mới mất đi một món quà trị giá hơn năm triệu là chiếc đồng hồ đeo tay do cô gái tóc ngắn tặng, cho nên phải lấy lại tất cả những gì đã mất và tất cả những gì thuộc về mình mới được.
Lúc này Diệp Chi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Tín, sau một lúc lâu cuối cùng cô mỉm cười, "Chúng ta chia tay đi."
Lâm Tín sửng sốt, "Tại sao? Em bị sao vậy?"
Diệp Chi thành thật nói, "Tôi không làm sao cả, chỉ vì anh cắm sừng tôi.”
"Chẳng phải em cũng đối với anh như thế sao?" Lâm Tín tức giận, "Còn mua đồ lót cho người đàn ông khác!"
Diệp Chi hít sâu một hơi, cuối cùng dứt khoát nói, "Đã vậy thì... Chúng ta càng nên chia tay đi."
Lâm Tín cự tuyệt, "Không được, chính em là người nói thích anh từ cái nhìn đầu tiên! Bây giờ em nói muốn chia tay là chia tay à? Vậy em xem mối quan hệ của chúng ta là gì?"
“Là lỗi của tôi.” Diệp Chi chân thành nói, “Đúng là tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, kiểu quan hệ này quá mơ hồ và không đáng tin cậy chút nào, nên chúng ta chia tay đi, kết thúc tất cả."
Hai người nhìn nhau, trong lòng cả hai đều biết đối phương không hề nói nhảm. Bế tắc trong im lặng một lúc, cuối cùng Lâm Tín chỉ vào cốp xe bên trong có chiếc bảng vàng và nói, "Chia tay cũng được. Nhưng tấm bảng vàng là quà tặng em dành cho anh, vậy anh sẽ lấy nó về làm kỷ niệm."
Đúng là trơ trẽn thật, người đàn ông này không biết ngượng miệng khi nói ra điều này sao?
Diệp Chị bật cười nói thẳng thừng lời từ chối, "Không." Dù không tặng được cho Thiên Vũ, cô cũng sẽ sửa lại nó và treo trong phòng tân hôn trong tương lai, chứ không tặng cho người đàn ông vô tri này.
Thấy Lâm Tín càng bộc lộ sự tham lam không thể giấu diếm, Diệp Chi càng không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ với anh ta.
Lâm Tín kinh ngạc, tức giận nói, “Tên của anh được khắc trên đó rồi còn gì!”
Diệp Chi không chút do dự nói, “Chiều nay tôi sẽ đem nó đi nấu chảy.”
Lâm Tín tức giận vội buộc miệng nói ra điều mà mình kìm nén bấy lâu nay, “Nguyễn Diệp Chi, tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào keo kiệt như cô, đối với tôi thì một đồng cũng không chịu chi, còn với người đàn ông khác thì lại mua cho quà đắt tiền, còn thêm tắm biển vàng! Cô đúng là cái đồ… ”
Diệp Chi đè lại bàn tay của Lâm Tín sắp chọc thẳng vào mũi của mình, nghiêm túc nói, “Đồ gì?"
Đồ mê trai. Nhưng Lâm tín lại không nói ra miệng.
“Đồ khó ưa!" Nói xong Lâm Tín tức giận quay đầu bỏ đi, trước khi rời đi còn quay đầu mắng thêm một câu, "Nguyễn Diệp Chi, người như cô vĩnh viễn không tìm được bạn trai đâu, ở giá cả đời đi."
"Có ở giá cũng không lấy anh đâu, yên tâm."
Ầm ỉ cả buổi cuối cùng đã kết thúc, mọi người đứng xem cũng bỏ đi hết. Lúc này Diệp Chi đưa tay sờ sờ sau lưng mình, áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lớn. Cô mở cửa ngồi vào trong xe, cảm thấy có chút mất mát và buồn bã. Diệp Chi đưa tay lên che nơ trái tim mình, chỉ cần cô nghĩ đến Thiên Vũ, nó sẽ đập rộn ràng không thể dừng lại được, nhưng đối với Lâm Tín thì cô không còn cảm giác gì với anh ta nữa. Rõ ràng nửa năm trước cô đã thích Lâm Tín ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù sau lần gặp thứ hai thì loại nhịp tim rộn ràng này gần như biến mất, lại giống như hai người bạn bình thường gặp nhau.
Diệp Chi thở dài một hơi, cô thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ, rồi lại tự hỏi lòng, chẳng lẽ tình cảm của mình dễ bị thay đổi đến thế sao?
...
Diệp Chi không muốn đi làm cũng không thể đến khách sạn gặp Thiên Vũ được, vì vậy cuối cùng còn chỉ mỗi một lựa chọn là phải về nhà.
“Cô Diệp Chi, chuyển phát nhanh của cô đây.”
Vừa bước vào sảnh, bảo vệ đã gọi Diệp Chi lại và đưa cho cô một hộp chuyển phát nhanh. Nhìn địa chỉ trên phiếu giao hàng, cô nhận ra đó là điện thoại di động được gửi bởi người quản lý khách sạn mà cô đã ở trước đó. Điện thoại di động có lưu Facebook của Lâm Tín.
Nói cảm ơn với bác bảo vệ, Diệp Chi bấm nút mở thang máy và đi lên tầng 26 của chung cư. Đặt gói hàng lên bàn, Diệp Chi mở hộp lấy điện thoại di động, nó đã hết pin từ lâu. Diệp Chi sạc pin cho điện thoại, cô ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, trong tâm trí vẫn còn nhớ như in gương mặt lạnh lùng của Thiên Vũ.
Vài phút sau, điện thoại di động cá nhân tự động bật sau khi được sạc vài phút. Diệp Chi nhấp vào Facebook và thấy Lâm Tín đã gửi cho cô một số tin nhắn, cũng như các cuộc gọi thoại chưa được trả lời.
Anh ta tên là Lâm Tín, chứ không phải Lâm Tin hay Lâm Tình gì đó!
Mình thật sự không có chút lương tâm nào, ngay cả tên bạn trai cũng không nhớ!
Diệp Chi nhấp vào ảnh đại diện của Lâm Tín, cố gắng thay đổi thành tên chính xác của anh ta. Dù đã chia tay nhưng vẫn cần lưu giữ hồ sơ thông tin chính xác để không bị nhầm lẫn nữa. Hóa ra tên và biệt danh của Lâm Tín là King.
Diệp Chi bật cười, vậy ra anh ta không phải Tom cũng không phải Jerry.
Lúc này, điện thoại làm việc của Diệp Chi đột nhiên vang lên, cô bắt máy, là ông Hạ gọi đến.
Điện thoại vừa kết nối xong, phía đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói tiếc nuối của ông Hạ, "Diệp Chi, bạn trai cô trả phòng sớm thế? Sao cô không nói với anh ta ở thêm vài ngày nữa? Cô cảm thấy khách sạn của tôi không đủ tốt hay sao?"
Ông Hạ đang đứng trong khách sạn Xuân Hạ của mình, khi ông vừa đến khách sạn lấy danh nghĩa là đến kiểm tra, thật chất đến để gặp mặt bạn trai của Diệp Chi, nhưng người quản lý khách sạn nói với ông rằng bạn trai của tổng giám đốc Diệp Chi đã trả phòng và rời đi.
“Diệp Chi, lát nữa chúng ta gặp nhau ăn tối đi, tôi, lấy danh nghĩa là người chứng kiến hôn lễ của cô, phải làm quen với chú rể trước mới được.” Ở đầu bên kia, ông Hạ tiếp tục nói về người bạn trai chưa nhìn thấy mặt của cô ấy.
Diệp Chi, "..." Đám cưới trong mơ của tôi đã tan thành mây khói rồi.
Tất cả những điều cô đã làm và khoe khoang trên mạng xã hội trong vài ngày qua giờ đang làm cô hối hận từng chút một. Trong khi lý trí của cô đang đấu tranh trước ranh giới của sự đúng đắn trong các mối quan hệ, thì cuối cùng cô lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ của trái tim mình. Diệp Chi quyết định không theo lý trí nữa mà sẽ hành động theo tiếng gọi của trái tim. Nếu tình yêu trên thế giới chỉ có thể là một chiều, chẳng phải chán như nước sôi để nguội sao? Muốn thích ai, muốn yêu ai, điều đó luôn đúng, miễn là cả hai điều là người độc thân, và tình yêu luôn luôn đa dạng như thế mới là cuộc sống. Nếu sẵn sàng thì hãy cứ yêu một cách chân thật và hết mình là được rồi.
"Ông Hạ." Diệp Chi hắng giọng, lời nói vừa nghiêm túc vừa chân thành, hỏi người đàn ông đầy kinh nghiệm tình trường ở đầu dây bên kia, “Ông có biết Trần Thiên Vũ không?"
“Tất nhiên là biết. Con trai của chủ tịch Trần chứ gì, cậu ấy trông rất đẹp trai nha."
Diệp Chi, “...” Tôi cũng biết anh ấy trông rất đẹp trai!
"Nhân tiện nói cho cô biết, chính cậu ấy là người đã chế tạo ra lọ nước hoa Ranshan EG nổi tiếng gần đây mà cô đã mua ở trung tâm thương mại một tháng trước. Vợ tôi nói cậu ấy là một nhà chế tạo nước hoa thiên tài."
Diệp Chi, "...Không phải tôi muốn hỏi ông những vấn đề đó..."
Lúc này, một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại di động của Diệp Chi, đó là tin nhắn của Thiên Vũ gửi đến.
[Anh sẽ trả lại em số tiền những ngày qua đã tiêu.]