Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 49: Kế hoạch tiếp cận bạn trai



Là tin nhắn của Thiên Vũ. Diệp Chi sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Sáng nay khi Thiên Vũ và Lâm Tín đứng cạnh nhau, người bình thường cũng có thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai người thanh niên. Mặc dù khuôn mặt của cả hai có nét giống nhau nhưng lại hoàn toàn khác biệt ở những điểm đặc biệt như đôi mắt, mũi và miệng. Lâm Tín hoạc bác và tinh ranh trong ánh mắt và cử chỉ khi nói chuyện, và rất quan tâm đến ánh mắt của người khác khi nhìn mình. Còn Thiên Vũ lại lạnh lùng và rất thành thật, có thể nói anh ấy không quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình.

Vậy mà trong những ngày gặp nhau, cô luôn xem Thiên Vũ như bạn trai của mình mà không nhận thấy bất cứ điều gì khác biệt. Diệp Chi đột nhiên nhớ tới, trong tâm lý học có một từ gọi là 'tự lừa dối mình'. Vì một lý do nào đó mà bộ não thông qua việc sửa chữa gợi ý lặp đi lặp lại, giả vờ rằng điều nhận định là đúng và luôn tin vào điều đó.

Diệp Chi cố gắng suy ngẫm và phân tích động cơ thực sự của cô khi vô tình nhận nhầm bạn trai.

Một phút sau, cô đưa tay lên che mặt, "..."

Không có lý do gì, trong thâm tâm cô cảm thấy bạn trai của mình nên giống như Thiên Vũ chứ không phải là Lâm Tín. Và đó là mong muốn lớn nhất trong tâm trí cũng như trong trái tim của cô.

Diệp Chi âm thầm lên án bản thân về sự nhầm lẫn đáng hổ thẹn này.

"Alo? Diệp Chi!" Ông Hạ tự lảm nhảm hồi lâu mới phát hiện Diệp Chi không có nói chuyện nữa, không khỏi cao giọng gọi lớn, "Tổng giám đốc?"

Diệp Chi buồn bã, cô áp điện thoại lại gần tai, định cúp máy.

"Nhân tiện, nói về điều này, con trai của ông Trần có phần không hòa thuận cho lắm, cậu ta ở riêng một mình. À mà cũng giống như bạn trai của cô, nhà của cậu ấy cũng bị cháy."

Diệp Chi nuốt lời muốn nói xuống và im lặng lắng nghe những gì ông Hạ nói.

"Ông Trần vừa liên lạc với tôi, ông ta muốn mua một trong những căn nhà của tôi. Tôi đoán chắc là mua cho con trai ông ấy." Ông Hạ thở dài, "Nhà phố có ít lắm, tôi đã tiêu rất nhiều tiền và tốn rất nhiều công sức mới mua được hai biệt thự song lập đó."

Diệp Chi đã từng nghe ông bạn già này của mình khoe có mua được hai biệt thự song lập. Phía trước có sân để xe, phía sau có bể bơi, không khí thoáng đãng trong lành rất hiếm có. Khác với biệt thự đơn lập, biệt thự song lập thường có hai hộ gia đình cùng với hàng xóm, vì vậy ông Hạ đã trực tiếp mua cả hai căn nhà vì không muốn gây trở ngại cho hàng xóm.

Nhưng ông ấy lại không sống ở đó kể từ khi mua nó, ông Hạ từng nói rằng mình thích sống trong những tòa nhà cao tầng gần công ty để tiện giải quyết công việc kinh doanh.

Diệp Chi đứng dậy đi qua đi lại hai vòng, trong lòng thấp thỏm kèm theo háo hức.

"Vợ tôi nói biệt thự để trống rất phí, nên bán cho ông Trần thì tốt hơn."

Trong sảnh của khách sạn Xuân Hạ, ông Hạ liếc nhìn vợ mình đang ngồi trên sô pha, sau đó lặng lẽ đi đến ban công nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với Diệp Chi.

"Kỳ thực, vợ của tôi rất thích con trai của ông Trần, trước kia có gặp qua cậu ta một lần, trở về nhà nhất định không thể quên được, cứ luôn miệng khen cậu ta đẹp trai còn hơn tài tử xi nê."

Xem ra ông bạn già của cô đang ghen, Diệp Chi mỉm cười, cô ngập ngừng hỏi, "Vậy, khi bán một căn biệt thự cho ông Trần thì còn một căn, sau này ông có định sống trong căn biệt thự còn lại không?"

"Tôi?"

Ông Hạ lập tức lắc đầu, "Tôi không muốn về đó đâu. Tuy ở đó rất thoải mái, nhưng nhà là nơi có vợ, tôi không thể để cô ấy nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào ngoài tôi được."

Diệp Chi nắm chặt tay đưa lên miệng ho một tiếng, cuối cùng quyết định từ bỏ sự phản kháng của lý trí và làm theo trái tim. Cô ấy nói một cách thờ ơ và điềm tĩnh với ông Hạ, "Ông Hạ, vậy căn biệt thự liền kề có thể bán cho tôi không?"

"Cô cũng muốn mua sao?" Ông Hạ kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Diệp Chi ngưng trọng, nhưng giọng vẫn bình thường như cũ, “Gần đây tôi rất muốn có một khu vườn liền kề nhà ở, khi nghe ông nói muốn bán nó, vậy thì bán cho tôi cũng được mà.”

Ông Hạ do dự một chút, “Cũng không phải là không được. Dù sao thì tôi cũng muốn bán nó. Bán cho ông Trần một căn, vậy còn căn bên cạnh, nếu như vợ tôi đòi dọn về thì phiền phức lắm."

"Vậy giức khoác bán cho tôi đi, ngày mai chúng ta đi chuyển giao quyền sở hữu." Diệp Chi không chút do dự nói.

Mọi chuyện phát triển quá nhanh, ông Hạ vẫn còn lúng túng, “Gấp gáp như vậy sao?”

"…Bình thường tôi rất bận, ngày mai trùng hợp có thời gian rảnh.” Ánh mắt Diệp Chi không chớp một cái, còn sáng lấp lánh lạ thường, “Mà ngày may là ngày thứ sáu, tôi thích ngày này."

"Được rồi, vậy thì ngày may cô đến khách sạn Xuân Hạ đi." Ông Hạ nói thẳng, "Tôi sẽ lấy giấy chứng nhận và đi đến cơ quan nhà đất chuyển giao cho cô."

Ngay sau khi ông Hạ cúp điện thoại, vợ ông đi đến hỏi, "Anh không hỏi ý kiến của em đã đồng ý bán căn biệt thự đó?"

"Vợ." Ông Hạ ôm vợ mình giải thích, "Thật tình cờ khi Diệp Chi cũng muốn mua biệt thự có sân vườn."

"Là Diệp Chi?Cô ấy cũng muốn mua?" Thùy Mai cau mày, "Anh có chắc ông Trần muốn con trai mình làm hàng xóm với Diệp Chi không? Tuần trước trong buổi đấu giá, bầu không khí rất căng thẳng khi Diệp Chi cố ý lấy chậu đi chậu hoa huệ tây bằng ngọc đáng lý ra là của ông Trần, và hôm nay còn cùng lúc mua biệt thự."

"Trùng hợp thôi, Diệp Chi và con trai ông Trần, hai người họ đâu có quen biết nhau!" Ông Hạ quả quyết nói, "Họ không liên quan gì đến nhau."

Thùy Mai không biết rõ về Thiên Vũ và Diệp Chi, cũng như không hiểu về kinh doanh, vì vậy cô ấy không hỏi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com