Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 50: Kế hoạch vạch mặt Lâm Tín của Lâm Giang



Ngày hôm sau.

Diệp Chi đã dành cả buổi sáng để nộp tất cả các tài liệu cần thiết, sau đó chuyển tiền ngay cho ông Hạ. Cô sợ ông ấy đổi ý.

“Hai căn biệt thự đều được quét dọn thường xuyên, cô có thể trực tiếp đến ở.” Ông Hạ ký tên xong quay sang Diệp Chi nói, “Nhưng bên trong không có đồ đạc, cô phải tự thêm vào.”

“…Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Chi lơ đãng trả lời, cô còn đang suy nghĩ nên trả lời tin nhắn ngày hôm qua của Thiên Vũ như thế nào.

Một khi anh ấy trả lại tiền thì quan hệ của hai người sẽ thật sự kết thúc, và anh ấy sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa. Diệp Chi cau mày, hay là mình không trả lời, giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn để anh ấy còn mắc nợ mình.

Mới có một ngày mà đạo đức của tổng giám đốc DC company đã sa sút nghiêm trọng như vậy rồi, còn có chiều hướng đi xuống nữa chứ! Tất cả là vì muốn có được Thiên Vũ, người thanh niên khiến cô vừa gặp đã yêu.

Diệp Chi ảo não thở dài.

"Diệp Chi, cô về được rồi, lần sau nhớ dẫn bạn trai đến chỗ tôi, chúng ta cùng ăn cơm nhé." Ông Hạ nhìn thấy vợ mình đến đón ở cổng cục quản lý nhà ở, lập tức nói với Diệp Chi vài câu rồi rời đi.

Tôi đang cố gắng đây. Người bạn trai nhận nhầm đã bỏ đi, người bạn trai thật thì vừa chia tay, tìm đâu ra bạn trai để ăn cơm với ông bây giờ?

"..."

Khi Diệp Chi trở về nhà đã sáu giờ tối, khi cô mở cửa liền nhìn thấy Lâm Giang đang ngồi trong phòng khách.

“Sếp của tôi ơi, hôm nay không đến công ty cũng không ở nhà, cậu đang làm gì vậy?” Lâm Giang đứng dậy, tự nhiên nói, “Buổi tối chúng ta còn có cuộc họp với người đại của công ty Cường Thịnh, đừng nói với tôi, cậu quên nha?”

Đi gặp đối tác khó tránh khỏi sẽ uống chút rượu, nên lúc nào Lâm Giang cũng chịu trách nhiệm đi cùng với Diệp Chi để đưa cô ấy về nhà, đó là chuyện anh vẫn thường làm.

“Tôi ra ngoài làm chút việc vặt.” Diệp Chi không trả câu hỏi có ý muốn nhắc nhở của Lâm Giang, lúc này cô đi vào phòng thay quần áo tươm tất rồi bước ra ngoài nói với Lâm Giang.

“Đi thôi.”

Ánh mắt Lâm Giang rơi xuống chiếc túi được đặt trên tủ ở lối ra vào khi Diệp Chi vào nhà đã tiện tay để lên. Cô ấy nói phải làm một số việc vặt, nên chắc chắn đây không phải là một cuộc hẹn đi gặp ai đó, tất nhiên cũng không phải đi gặp Lâm Tín rồi.

Anh không khỏi nghĩ đến khối ngọc bích khắc hoa huệ tây đang được đặt trên bàn cà phê trong phòng khách, Diệp Chi đã không tặng nó cho Lâm Tín! Nhưng ngay sau khi cô ấy mua được nó, cô ấy đã chụp ảnh và đăng rầm rộ vào ngày hôm đó, còn nói rằng đây là món quà sẽ tặng cho bạn trai. Cuối cùng lại đặt trong phòng khách nhà mình! Hay là có chuyện gì xảy ra với họ rồi chăng?

Bất quá, theo như dự đoán thì cô ấy vẫn yêu người được gọi là bạn trai của mình một cách bất chợt, và cô ấy hoàn toàn không hiểu về điều đó, bất quá không thể nhận ra. Đối với Lâm Giang thì khác, anh hiểu Diệp Chi, nên có thể nhìn ra ý thích bất chợt trong suy nghĩ của cô ấy, điều này khiến anh cảm thấy khủng hoảng. Nếu cô ấy cứ theo bản năng mà thích bất chợt một người đàn ông khi lần đầu gặp gỡ, khả năng rất cao cô ấy sẽ bị đàn ông lợi dụng về tình cảm lẫn vật chất.

Nhưng may mắn thay đã có Lâm Giang ở bên cạnh luôn bảo vệ cô ấy, tối nay Diệp Chi có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của gã đàn ông tên Lâm Tín kia.

Lâm Giang im lặng mỉm cười đi theo sau lưng Diệp Chi ra gara xe.

Nhà hàng Paradise nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, bốn phía đều là kính nên có thể nhìn rõ toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn, muôn màu muôn vẻ khi về đêm.

Sau khi Diệp Chi và Lâm Giang đi vào trong, cô không quan tâm lắm đến khung cảnh xung quanh, mà lúc này trong tâm trí của Diệp Chi luôn tự hỏi, Thiên Vũ đã từng nhìn thấy cảnh đêm đẹp đẽ như thế này bao giờ chưa? Chắc chưa đâu, anh ấy sợ độ cao mà, chắc sẽ không đến những nơi như thế này. Tiếc thật, nếu như anh ấy không sợ độ cao, mình nhất định sẽ đưa anh ấy lên toà nhà cao nhất thành phố để ngắm hoàng hôn và cùng nhau ăn tối dưới ánh nến lung linh, thật lãng mạn và vui vẻ biết bao.

“Diệp Chi, tôi sẽ ngồi ở bàn bên cạnh đợi cậu.” Nói xong, Lâm Giang đi đến bàn kéo ghế cho Diệp Chi ngồi xuống.

“Ừm, gọi gì đó ngon ngon ăn trong lúc chờ tôi.” Diệp Chi lấy lại tâm tình, cô trầm giọng gật đầu nói với Lâm Giang.

Lâm Giang ngồi ở bàn bên cạnh cẩn thận liếc nhìn đồng hồ, trước đó anh đã cho người âm thầm theo giỏi và biết tối nay Lâm Tín sẽ hẹn hò với một nữ giám đốc tại nhà hàng này, nên anh đã lên lịch và hẹn đối tác sẽ gặp Diệp Chi bàn công việc ở đây. Và tình cờ nữ giám đốc này là bạn học cấp ba của Lâm Giang, vì vậy cô ấy có thể giúp vạch trần bộ mặt lừa đảo của Lâm Tín để Diệp Chi nhìn thấy.

Gia cảnh của Lâm Tín không cao, có thể nói là túng thiếu, vừa học hết cấp ba đã ra đời bươn trải, nhưng người thanh niên này không có chí cầu tiến mà chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai và dáng người chuẩn men để lừa gạt các cô các chị lớn tuổi, thậm chí là phụ nữ đã lập gia đình. Nhờ có ngoại hình và miệng lưỡi lanh lợi, anh dần nổi tiếng trong giới người mẫu, tất nhiên cũng dễ tìm được nhiều con mồi để lừa tình lẫn lừa tiền. Bất cứ khi nào gặp một người phụ nữ giàu có dù không xinh đẹp, anh ta cũng lân la đến gần tán tỉnh cho bằng được. Nhưng trong số những phụ nữ, Diệp Chi là người đắt giá nhất mà Lâm Tín từng gặp, vừa xinh đẹp trẻ trung lại giàu có, chưa kể lúc đó chính Diệp Chi đã đề nghị hẹn hò với anh ta, và hai người đã xác nhận mối quan hệ là tình nhân trong lần gặp thứ hai.

Khi Lâm Giang biết chuyện, anh cứ nghĩ đó là một trò đùa, thậm chí anh còn không hiểu tại sao một người như Diệp Chi lại thích gã đàn ông thực dụng như Lâm Tín. Nhưng may mắn, so với công việc, trong trái tim của Diệp Chi, Lâm Tín thật sự không đáng nhắc đến, thậm chí còn không có cửa mang ra so sánh.

Nhưng tất cả sẽ kết thúc tối nay, ngay tại nơi này.

“Tổng giám đốc, Diệp Chi.”

Một người phụ nữ mặc váy đen bộ dáng trông cực kỳ nghiêm trang đến mức mặt đằng đằng sát khí đang đi tới trước mặt Diệp Chi sau đó ngồi xuống, cô ta vươn tay về phía Diệp Chi và tự giới thiệu, “Tôi là tổng giám đốc của Cường Thịnh, Lưu Hải Yến."

Lưu Hải Yến năm nay 36 tuổi, từng ra nước ngoài du học, yêu thích leo núi tự do, chưa lập gia đình, thích đổi mới và phiêu lưu mạo hiểm.

Chìa bàn tay ra bắt lấy tay đối phương, Diệp Chi bình tĩnh nhớ lại thông tin cá nhân của Lưu Hải Yến.

"Hân hạnh được gặp cô, tổng giám đốc Lưu."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com