Lúc xe tải chở đồ nội thất cho Diệp Chi rời đi, cũng là lúc bên kia xe của Thiên Vũ vừa chạy vào cổng chính. Diệp Chi đứng trên ban công tầng hai lén lúc nhìn xuống, cô thấy anh bước xuống xe sau đó bế Trần Hà ngồi lên xe lăn xuống. Cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình, Thiên Vũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Diệp Chi vội vàng quay người đi vào trong nhà.
Lỡ như bạn trai của mình... Không, không phải, lỡ như Thiên Vũ nhìn thấy mình ở nhà bên cạnh, có khi anh sẽ không muốn sống ở đây nữa thì sao? Nếu là vậy thì mãi mãi mình sẽ không thể tiếp cận anh ấy được. Diệp Chi nghĩ thầm, hãy để khi mọi chuyện lắng xuống và khi anh ấy chuyển đến đây sống, mình sẽ giả vờ tình cờ gặp nhau. Như thế sẽ không gượng gạo và xấu hổ nữa, hai người bước đầu sẽ làm hàng xóm hoà thuật, sau đó…
Diệp Chi bụm miệng tự mỉm cười thỏa mãn với suy nghĩ tốt đẹp trong đầu của mình.
Khi Thiên Vũ ôm Trần Hà xuống xe, anh ngẩng đầu liền thấy một bóng người quen thuộc vụt qua trên ban công nhà bên cạnh, nhưng lại không nhìn rõ là ai.
“Người hàng xóm hình như đã chuyển đến.” Trần Hà nhìn xuống vết bánh xe và nói.
Trần Thiên Tân cũng không hơi đâu quan tâm hàng xóm là ai, ông đi bên cạnh hai người, điềm nhiên nói, “Vào trong nhìn xem một chút, xem còn thiếu cái gì cần bổ sung không?”
Thiên Vũ đẩy xe lăn cho Trần Hà đi vào.
Căn biệt thự luôn được chăm sóc cẩn thận, không bừa bộn, sân trước vẫn được trải thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng, nhưng bên trong không có nhiều đồ nội thất trang trí. Biệt thự này chỉ có hai tầng nên cầu thang được xây dạng xoắn ốc.
“Thiên Vũ, ngày mai ba sẽ cho người đến làm lại cầu thang.” Trần Thiên Tân nhìn con trai nói.
“Không cần đâu.” Thiên Vũ cự tuyệt, rũ mắt nói, “Hôm nay con sẽ chuyển đến.”
Lầu một có một gian phòng ngủ, anh không cần quá nhiều không gian nên cũng không cần quá nhiều đồ dùng, không dùng lầu hai cũng được.
Trần Thiên Tân còn định nói gì đó, Trần Hà ngồi trên xe lăn đột nhiên ho khan một tiếng nói, "Vậy anh rể về trước đi, lát nữa sẽ có người mang chăn sạch và đồ dùng tới cho Thiên Vũ."
"...Được." Trần Thiên Tân miễn cưỡng đồng ý.
Trần Hà ngẩng đầu lên cười với cháu trai, "Con ở lại xem còn cần gì nữa không, dì cũng phải về rồi."
Trần Thiên Tân đi phía sau đẩy xe lăn cho Trần Hà. Khi họ đi đến cửa, nụ cười trên mặt Trần Hà dần biến mất, “Rõ ràng anh biết không thể để Thiên Vũ về biệt thự của anh ở mà?… Tại sao anh lại đưa nó về ngôi nhà đó?”
Trần Thiên Tân định mở miệng, nhưng lại im lặng, ngày hôm qua là do Thiên Vũ chủ động nói muốn trở lại nhà cũ, chứ ông không hề tự ý đưa con trai trở về.
“Tôi không còn sống được bao lâu nữa.” Trần Hà cúi đầu nhìn thân thể ngày càng gầy yếu của mình, “Tôi không muốn Thiên Vũ lại đau buồn khi mất đi người thân bên cạnh nên mới cho nó ra ở riêng. Đến lúc tôi ra đi, nó cũng không quá đau buồn.”
“Anh rể.” Trần Hà vuốt phẳng các nếp gấp trên chiếc quần ở đầu gối của mình, giọng bà nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, "Anh nên xin lỗi Thiên Vũ."
"Tôi biết." Trần Thiên Tân không thể che giấu sự cô đơn và tội lỗi trên khuôn mặt già nua của mình.
Cả hai lên xe và nhanh chóng rời đi trước cổng biệt thự. Bên kia, Diệp Chi cũng đang định lặng lẽ rời đi, nhưng ra đến chỗ đậu xe, cô lặng lẽ đứng một lúc rồi quay đầu nhìn lại căn biệt thự bên cạnh, cuối cùng quyết định không đi nữa mà quay trở lại biệt thự.
Cô muốn qua đêm với anh hàng xóm, à không, chỉ là ngủ cạnh nhà anh hàng xóm đẹp trai thôi mà.
Nhưng Diệp Chi không ngờ rằng hành tung của mình bị bại lộ, trước khi trời tối đã bị anh hàng xóm đẹp trai vạch trần. Lúc đó Diệp Chi đang trả lời email của công ty, đột nhiên trên điện thoại di động báo có một tin nhắn được gửi tới từ 'bạn trai', à không, từ Thiên Vũ
[Em ở nhà bên cạnh phải không?]
Tổng giám đốc Nguyễn Diệp Chi, người có trái tim sắc đá trong công việc kinh doanh, và có thể đứng yên trong mọi tình huống hay những biến động của thị trường, sau khi đọc tin nhắn của anh hàng xóm suýt chút nữa làm rơi điện thoại của mình xuống sàn nhà.
----------
Khoảng bảy giờ tối, Trần Thiên Tân lái xe chở chăn sạch và đồ dùng đến cho con trai, Thiên Vũ ra mở cửa cho ông.
“Thiên Vũ.” Trần Thiên Tân từ trong xe lấy ra mấy cái túi, gọi con trai, “Đây là quần áo giày dép con mua ở trung tâm thương mại ngày hôm qua.” Ông nhân cơ hội này cùng con trai đi vào biệt thự nói thêm vài câu.
“Để con tiễn ba.” Sau khi cất đồ vào phòng ngủ, Thiên Vũ nói với người đàn ông đang đứng trong phòng khách.
Trần Thiên Tân nghe vậy không giấu được vẻ hưng phấn, trên khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị của ông hiện lên một nụ cười: “Được.”
Hai người sóng vai bước ra khỏi biệt thự, Thiên Vũ vẫn im lặng, nhưng Trần Thiên Tân thì có chút căn thẳng, lời nói càng hiếm hoi hơn, một lúc sau ông bất chợt lên tiếng đánh tan không khí gượng gạo của hai cha con, "Sân trước sau khi thu dọn xong, có thể trồng chút hoa mà con thích, nhưng bên ngoài tối quá, nhớ lắp thêm đèn."
Đường đến sân không dài nên hai người bước nhanh đã đi đến cổng chính, Trần Thiên Tân không có cơ hội nói thêm lời nào.
Thiên Vũ nói, “Ba về đi.”
“Được, được, vậy ba về.” Trần Thiên Tân muốn giơ tay vỗ vai đứa con trai đã cao hơn mình khá nhiều, nhưng cuối cùng lại ngượng ngùng rút tay về, “Thiên Vũ, nếu có chuyện gì cần… Nhớ nói cho ba biết."
Thiên Vũ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Thiên Tân lên xe rời đi.
Cuối cùng ánh đèn chiếu hậu của chiếc xe cũng đã biến mất khỏi tầm nhìn, hai ngọn đèn mờ mờ bên đường không thể chiếu tới sân trước của ngôi biệt thự. Thiên Vũ đứng ở cổng biệt thự, cả người gần như chìm trong bóng tối, hàng mi dài khẽ rũ xuống. Một lúc sau, anh quay đầu nhìn về phía cánh cửa nhà bên cạnh, trên lầu hai có đèn sáng, cửa kéo ban công không đóng, khi gió thổi, rèm cửa sẽ lay động bay vào bên trong, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người đang đứng bên trong nhìn ra ngoài.
Từ sau khi Thiên Vũ đến biệt thự này, anh không hề nghe một giọng nói nào từ hàng xóm bên cạnh, nhưng bóng dáng người đang lấp ló trên ban công lại có chút quen thuộc. Trong đời mình, Thiên Vũ không gặp quá nhiều người, nhưng nếu gặp ai đó và trò chuyện với họ, anh sẽ nhớ rõ gương mặt và hình dáng của người đó. Lúc này anh đã đoán được hàng xóm ở cạnh nhà là ai.
Thiên Vũ đứng trước cổng biệt thự một lúc, cuối cùng bấm vào cái tên được chú thích “Vệ sĩ”, anh cụp mắt gửi một tin nhắn.