Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 56: Tặng anh con bù nhìn bằng bông



Nửa giờ sau, Thiên Vũ đã chọn được mọi thứ mình cần, anh quay người lại thì thấy Diệp Chi đang đẩy xe phía sau.

“Mua hết những thứ cần thiết chưa?” Diệp Chi hỏi, “Nếu mua đủ rồi thì chúng ta về thôi.”

Hai người đi tính tiền ở một lối đi khác, người quản lý siêu thị đứng đó nghe điện thoại, dường như có chuyện gì xảy ra nên giọng nói của anh ta nóng lòng và muốn nổi giận.

“Các người không thể tới sửa liền được sao, vậy làm sao phân loại hàng hóa được đây?” Quản lý siêu thị tức giận nói với người bên kia điện thoại, “Hệ thống bị kẹt rồi, khởi động lại cũng vô dụng thôi, cần có người chuyên môn đến sửa mới được."

Cuộc nói chuyện này khá lớn tiếng nên Diệp Chi cũng nghe rõ ràng, cô quay sang nói với Thiên Vũ, "Để em đi xem một chút, dường như hệ thống có vấn đề, siêu thị này đang sử dụng hệ thống của công ty em."

Sau khi Thiên Vũ thanh toán hóa đơn xong, anh quay đầu nhìn Diệp Chi ở đối diện, cô đang nói gì đó với quản lý siêu thị, một lúc sau hai người đi vào bên trong. Đi được vài bước thì dừng lại, Diệp Chi quay đầu nhìn ánh mắt cũng đang nhìn mình của Thiên Vũ, cô nói với quản lý siêu thị rồi đi thẳng về phía anh, "Có thể sẽ mất một lúc. Anh đợi em ở ngoài hay là muốn đi cùng vào trong?"

Ánh mắt Thiên Vũ rơi vào người đàn ông xa lạ đúng bên cạnh Diệp Chi, anh ta là quản lý của siêu thị, Thiên Vũ không do dự liền nói, "Anh đi cùng em."

Hai người tạm thời đem đồ vừa mua gửi ở quầy bảo vệ rồi cùng nhau đi bộ đến nhà kho phía sau siêu thị, nơi đặt hàng hóa.

“Siêu thị của chúng tôi tháng trước vừa lắp đặt một hệ thống mới, mua những chiếc máy này với giá rất cao.” Quản lý siêu thị lắc đầu nói, “Khi hệ thống bị kẹt, máy móc tê liệt, chúng tôi làm sao có thời gian chờ đợi người đến sửa? Mà mỗi lần gọi là họ lại hẹn giờ giấc."

"Tôi sẽ đi xem trước, anh cứ bình tĩnh." Diệp Chi nói.

"Thật may là hôm nay gặp được cô." Quản lý siêu thị cảm kích nói, tuy rằng cô ấy còn chưa bắt đầu sửa chữa, nhưng đã chủ động xem xét hộ, phỏng chừng cô ấy cũng rất quen thuộc với công việc này.

Người quản lý tùy ý hỏi, "Cô là nhân viên sửa chữa thiết bị tự động à?"

"Tôi?... Tôi không sửa..." Diệp Chi lắc đầu.

“Cô không phải là nhân viên sửa chữa sao?” Quản lý siêu thị có chút do dự, lỡ như gặp người không đáng tin cậy làm hỏng máy luôn thì sao?

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của quản lý siêu thị, Diệp Chi khẽ mỉm cười, “Tôi là người phát triển hệ thống tự động này, nên tôi có thể sửa nó."

Quản lý siêu thị sửng sốt, "Hả?"

Khi đến nhà kho, Diệp Chi đi thẳng vào phòng kỹ thuật, Thiên Vũ cũng đi vào. Bây giờ ra ai mới là vệ sĩ của ai đây?

Khác với vẻ tươi cười thường ngày, Diệp Chi vừa bước vào, tất cả cảm xúc trên mặt đều biến mất hoàn toàn, tay cô di chuyển trên bàn phím cực nhanh. Mặc dù chỉ gõ bàn phím của máy tính, nhưng lại tạo ấn tượng mạnh mẽ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy. Quản lý siêu thị đứng bên cạnh lúc đầu còn hoài nghi, sau đó dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Chi, trong lòng còn lộ rõ vẻ hâm mộ.

Chưa đầy 20 phút cô đã xử lý xong, quay đầu lại nói với quản lý siêu thị vài câu rồi cùng Thiên Vũ bước ra ngoài. Đi được nửa đường, Diệp Chi đột nhiên nói với Thiên Vũ, “Em và quản lý đi lấy đồ, anh đợi em một chút nhé.”

Lúc này trong siêu thị, xung quanh đã đông nghịt người.

Thiên Vũ gật đầu, “Anh ra ngoài đợi em.”

Sau đó một lúc Diệp Chi bước ra.

"Em. . . "

Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn hai tay Diệp Chi đang ôm hai con bù nhìn bằng bông to đùng, trong ánh mắt bình thường lãnh đạm của anh lúc này hiện lên một tia khác thường.

"Đây là cái gì?" Thiên Vũ tò mò hỏi.

Diệp Chi đắc ý cười, “Quản lý siêu thị cho em đấy.”

Hai con bù nhìn này là dụng cụ trang trí của siêu thị, vừa rồi nhân viên bán hàng không chịu bán, hiện tại quản lý siêu thị trực tiếp tặng cho Diệp Chi vì biết cô thích nó!

Trên thực tế, vừa rồi trong phòng kỹ thuật, quản lý siêu thị muốn tặng thẻ mua hàng của siêu thị cho cô để cảm ơn, nhưng Diệp Chi từ chối, nói rằng mình thích hai con bù nhìn bằng bông và muốn mang về nhà trang trí lễ Halloween. Quản lý siêu thị mặc dù rất ngạc nhiên và khó hiểu vì chẳng ai trang trí bù nhìn trong nhà cả, nhưng anh vẫn đồng ý tặng cho cô hai con bù nhìn mang về.

Diệp Chi ôm một con bù nhìn, và đưa một con bù nhìn khác cho Thiên Vũ, “Cái này cho anh.”

Thiên Vũ, “…”

Anh nhất thời không thể theo kịp dòng suy nghĩ của cô mà hiểu mình cần con bù nhìn này để làm gì.

Bị nhét vào trong ngực con bù nhìn bông cao bằng nửa người mình, Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Diệp Chi lấy một chiếc xe đẩy hàng khác, đặt tất cả đồ đạc vào đó rồi đẩy ra khỏi cửa siêu thị. Hành động này của cô thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường. Diệp Chi không để ý chút nào, khi đi ra ngoài thấy Thiên Vũ còn ở phía sau, cô liền dừng lại chờ anh.

Không còn cách nào khác, Thiên Vũ đàng ôm theo con bù nhìn đi ra khỏi siêu thị, nhìn giỏ đẩy hàng của siêu thị lại bị Diệp Chi đẩy đi, Thiên Vũ nhịn không được bèn lên tiếng hỏi, “Cái này… cũng là quà à?”

Xe đẩy của siêu thị cũng có thể tặng được hay sao?

“Không, là em mượn của quản lý, đồ nhiều quá nên không xách hết được.” Diệp Chi nhìn Thiên Vũ cứng ngắc ôm con bù nhìn, cô nghĩ nghĩ liền lấy lại, “Cái này anh cầm không tiện, để em cầm cho, khi về nhà em sẽ đưa lại cho anh.”

Diệp Chi đột nhiên bước tới gần, nhất thời Thiên Vũ không chú ý tới nên không né tránh, khoảng cách hai người gần đến mức anh có thể ngửi được mùi cơ thể của cô.

Mùi bưởi tươi mát rất nhẹ, có vị hơi đăng đắng thoảng trong gió đêm tháng tư, không phải mùi nước hoa mà đó là mùi nước xả vải còn vương trên quần áo. Thiên Vũ thậm chí còn có thể ngửi ra nhãn hiệu nước xả vải mà cô ấy đã dùng, mặc dù là loại bình thường nhất, nhưng lưu lại mùi nồng đậm trên người cô.

Cũng có lẽ vì khoảng cách quá gần nên anh mới có thể ngửi được rõ ràng như vậy.

Thiên Vũ cụp mi, cố ý phớt lờ hơi thở ấm áp của người phụ nữ đang phả vào cổ mình. Diệp Chi vẫn đang sắp xếp hai con bù nhìn bên cạnh, cô nhét nó vào hai bên xe hàng rồi đẩy xe về phía sau.

Những người qua đường không một ai không nhìn về phía hai người đang đẩy xe. Thiên Vũ bước đi không nhanh, anh đi phía sau Diệp Chi vài bước, nhưng cho dù như vậy, cảm giác mùi hương của cô vẫn hiện diện quanh người anh rất mạnh. Anh đột nhiên bước thêm một bước dài và đưa tay vịn vào thành xe, muốn đẩy cùng cô. Diệp Chi bị hành động này làm cho giật mình, sau đó cô nhìn anh mỉm cười hiền hoà.

Mười lăm phút sau hai người đã trở lại biệt thự, Diệp Chi chủ động đẩy xe hàng đi vào sân trước nhà của Thiên Vũ, cô đem đồ vừa mua mang vào phòng khách cho anh.

Tất nhiên, không thể quên để lại một con bù nhìn bằng bông.

“Em đi về trước, anh nhớ ngủ sớm một chút nhé.”

Nói xong cô đẩy xe ra khỏi sân, lúc này Thiên Vũ mới kịp phản ứng, anh định nói cảm ơn cô nhưng lúc này Diệp Chi đã ra đến sân.

"Cảm ơn em." Thiên Vũ vội vàng nói với theo.

Bước chân Diệp Chi dường lại, sau đó cô quay đầu mỉm cười, "Không có gì, chúng ta là hàng xóm mà."

Phải rồi, là hàng xóm, nhưng sau đó sẽ là người yêu, và kế tiếp sẽ là người một nhà. Diệp Chi luôn nói chắc chắn trong lòng mình như thế.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com