Tôi Thấy Thiên Hà Trong Mắt Em

Chương 55: Có cặp có đôi mới vui.



Tin nhắn vừa gửi đi, trên lầu hai của nhà hàng xóm đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động lớn, giống như tiếng của ai đó bị lật ghế ngồi. Thiên Vũ khẽ cau mày, không ngờ cô ấy lại có phản ứng lớn như vậy! Anh cúi đầu nhìn giao diện điện thoại của mình, khung Message của đối phương có dấu ba chấm thể hiện người bên kia đang soạn tin, nhưng sao cô ấy lại gõ lâu quá, cuối cùng lại không có tin nhắn nào được gửi đến cho anh.

Để điện thoại trên bàn làm việc, Diệp Chi vừa bị té ghế ê hết cả mông hiện đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng.

Làm sao anh ấy biết mình ở bên cạnh? Mình nhớ đã thấy anh ấy đỗ xe trong nhà để xe, vì vậy anh ấy không thể nhìn thấy mình đứng trên ban công nhìn trộm được!

Hay là ông Hạ nói?

Diệp Chi cảm thấy rất có lỗi, hôm qua cả hai bên đã giải tỏa hiểu lầm và cô cũng thừa nhận sai lầm của mình, chuyện vệ sĩ và bạn trai còn chưa nguôi ngoai thì bây giờ cô lại trở thành hàng xóm của anh ấy. Bất kể anh ấy nhìn nhận điều này như thế nào đi nữa, thì anh ấy cũng sẽ nghĩ cô có ý định xấu cố tình tiếp cận anh!

Cầm điện thoại lên, Diệp Chi lấy hết bình tĩnh, cô cũng muốn làm theo Thiên Vũ, thân thiện gửi một tin nhắn hỏi thăm hàng xóm nhà bên cạnh, giả vờ như không biết anh ở cạnh nhà mình, nhưng vừa soạn tin nhắn xong định gửi đi thì lại xóa.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Diệp Chi hít một hơi thật sâu, đi đến ban công vén rèm lên, từ bên trong bước ra ngoài.

Thiên Vũ ở dưới lầu bất chợt ngẩng đầu nhìn lên ban công lầu hai nhà bên cạnh.

Hai người nhìn nhau.

Một người đứng trước cổng bên trái, thân thể gần như hòa vào trong bóng tối, một người đang đứng trên ban công lầu hai bên phải, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng từ đèn chùm phía trên trần nhà, thật kiêu sa và chói mắt. Hai người dường như đang đứng trên những mặt đối lập hoàn toàn, khác biệt và không liên quan gì đến nhau.

Cho đến khi Diệp Chi tiến lên một bước, cô giơ tay vẫy vẫy với Thiên Vũ đang đứng dưới lầu, “Chào buổi tối.”

Lúc này, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối mới bắt đầu lẫn lộn. Ánh sáng từ tầng hai bên phải lan dần sang tầng một bên trái. Thiên Vũ theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng bất chợt lại bật cười, sau đó tựa hồ như môi anh cứ cười mãi không thôi.

Đối với Diệp Chi vẫn đang cố giữ bình tĩnh đứng trên ban công chào hỏi anh hàng xóm, bàn tay còn không ngừng run lên vì áy náy. Trước đây trong lòng Diệp Chi chỉ nghĩ đơn giản, có bạn trai đẹp trai thế này thật sự rất tuyệt, cô muốn được chạm tay, muốn được hôn, rồi những buổi hẹn hò lãng mạn, thậm chí còn nghĩ đến kế hoạch kết hôn! Và còn suy nghĩ đến chuyện nên mời trước một số bạn bè thân thiết đến làm chứng nhân trong đám cưới.

Nhưng bây giờ "bạn trai" không phải của cô nữa, mọi thứ như bong bóng xà phòng đã vỡ. Nhìn lại những ngày qua, Diệp Chi cảm thấy may mắn khi mình chưa làm những chuyện ngu ngốc như cưỡng hôn anh, hay cùng lắm là đã nắm tay. Nếu hai người thực sự hôn nhau... Thì bây giờ có lẽ cô sẽ không dám nhìn mặt Thiên Vũ nữa chứ đừng nói đến chuyện theo đuổi anh ấy.

Trong vô thức Diệp Chi sờ lên mặt mình, thật ra da mặt cô khá dày, có thể chịu thêm vài đòn quê độ nữa cũng chẳng sao, nhưng đó là với những đối thủ kinh doanh, còn với người cô thích thì khác.

“Em nghe ông chủ Hạ nói có người mua biệt thự bên cạnh, không ngờ người đó lại là anh?” Diệp Chi giả vờ mỉm cười nói, “Thật trùng hợp.”

“Nguyễn Diệp Chi.” Thiên Vũ không cười nữa mà nghiêm túc nhìn người đứng trên ban công nhà bên cạnh, không biết vì sao lại gọi lớn tên cô.

Chà, em cũng thích anh có phải không? Mấy ngày trước sai lầm ngớ ngẩn lớn như vậy cũng đủ làm cho một cô gái thấy xấu hổ đến không dám gặp mặt, còn em lại tìm đến muốn làm hàng xóm với anh, còn nói như đó là điều ngẫu nhiên chúng ta trở thành hàng xóm của nhau. Em thật sự thích anh đến vậy sao?

Diệp Chi đứng trên ban công như bị mê hoặc khi nghe Thiên Vũ gọi tên mình. Cô thậm chí còn nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim cô sẽ nổ tung vì vui sướng mất thôi.

“Anh sẽ trả lại cho em số tiền đã tiêu trong những ngày trước đó.” Thiên Vũ lặp lại tin nhắn đã gửi cho Diệp Chi.

Tối qua anh biết mình đã bấm trả lời cuộc gọi của Diệp Chi, nhưng anh không thể nhớ trước đó cô đã nói gì với mình.

"Không cần đâu." Diệp Chi hào phóng nói, "Em và chủ tịch Trần là chỗ quen biết, hai người xem nhau như bạn bè. Anh là con trai của ông ấy, vì vậy hãy coi những thứ đó như quà tặng gặp mặt."

Nói xong, Diệp Chi cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu cô và Trần Thiên Tân là bạn bè, mà Thiên Vũ lại là con trai của ông ta, vậy thì cô và Thiên Vũ... không cùng thế hệ!

Không đúng, không đúng, hoàn toàn không đúng! Trần Thiên Tân chưa bao giờ là bạn của cô trong cuộc đời này! Đúng vậy, nhất định là như thế rồi.

Diệp Chi lập tức thay đổi lời nói, “Nếu anh cảm thấy muốn trả thì cứ trả, cứ trả cho em là được.”

“Cái gì?” Thiên Vũ không hiểu Diệp Chi đang muốn nói gì.

Diệp Chi xoay người đi vào, hít một hơi thật sâu sau đó chạy một mạch xuống dưới nhà mở cửa đi ra xuất hiện đứng đối mặt với Thiên Vũ, cô thở hổn hển nói, "Hôm nay vội vàng chuyển tới đây nên không mang theo nhiều nhu yếu phẩm."

Tại sao lại không mang theo nhiều nhu yếu phẩm mà còn ở lại làm gì? Đúng là lời nói quá mâu thuẫn, nếu nói không có chăn bông để đắp thì nghe hợp lý hơn có phải không?

Tuy lời nói dối này rất mất mặt nhưng da mặt của Diệp Chi rất dày, nên cô không hề ngượng ngùng tiếp tục nói với Thiên Vũ, “Đi thôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ.”

Diệp Chi nắm lấy bàn tay của Thiên Vũ kéo anh ra khỏi bóng tối, đi tới bên đường. Cảnh tượng này rất giống với cảnh ở sân bay một tháng trước, cô không kìm được cứ thế kéo anh đi theo mình.

Ánh đèn đường vàng ấm áp bên cạnh phản chiếu bóng dáng của hai người.

Đi một hồi, Thiên Vũ mới hoàn hồn, anh rút bàn tay ra khỏi tay cô, nhưng bước chân chỉ chậm lại, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Diệp Chi.

Có một siêu thị lớn gần đó, và hai người họ đi bộ đến đó trong khoảng hơn mười phút. Hai người đều cần mua nhu yếu phẩm hàng ngày, vì không ở chung nhà nên mỗi người đẩy một xe hàng riêng.

Đối với nước hoa, sữa tắm gội và những thứ có mùi khác, Thiên Vũ có yêu cầu rất cao, khi anh còn chưa chọn loại nào thì người đi bên cạnh đã nhanh chóng chọn hết. Bàn chải đánh răng, ly tách, khăn tắm, dép đi trong nhà... cái gì cũng có cặp có đôi giống nhau. Thậm chí Thiên Vũ còn nhìn thấy cô ấy dán một cặp sticker mặt cười lớn màu vàng vào xe đẩy hàng của mình.

Trong lòng Thiên Vũ bật cười nghĩ thầm: Cô ấy mua căn biệt thự đó làm phòng tân hôn hay sao?

Rồi lại tự lừa dối mình: Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, hai người chỉ tình cờ gặp nhau!

Thiên Vũ không hiểu giữa Diệp Chi và bạn trai của cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cớ sao cô ấy lại chạy đến đây mua nhà, cùng anh làm hàng xóm, rồi lại muốn cùng anh đi mua sắm. Cô ấy có bạn trai rồi cơ mà, sao không cùng đi với bạn trai?

Nghĩ vậy anh liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu chọn thứ mình cần.

Đẩy xe mua hàng, lần đầu tiên Diệp Chi cảm thấy cuộc sống thú vị như vậy, giống như trở về tuổi thơ hạnh phúc được cùng mẹ đi siêu thị mỗi cuối tuần. Mọi thứ dường như đang vẫy gọi cô. Cho nên, miễn là đồ cặp thì cô sẽ mua hết!

"Tôi muốn cái đó." Diệp Chi nói với nhân viên bán hàng của siêu thị đang đứng bên cạnh.

Người bán hàng nhìn hai con bù nhìn bằng bông được cắm trên hàng hóa, sau đó quay lại nhìn Diệp Chi với ánh mắt khó hiểu, "Tại sao cô lại muốn cái này? Hai cái này không phải để bán! Là hàng trang trí của siêu thị vì sắp đến Halloween."

Diệp Chi chỉ có thể thất vọng rời đi. Hai con bù nhìn rất đáng yêu, sao lại không bán chứ?

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com