Lúc này Diệp Chi bất chợt nghĩ đến Thiên Vũ, anh ấy thật sự muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với cô. Không thể để điều đó xảy ra, Diệp Chi ngay lập tức nói với Lâm Tín.
[Tôi muốn theo đuổi một người, nhưng anh ấy lại muốn vạch rõ ranh giới với tôi. Nếu anh có thể giúp tôi có một kế hoạch hoàn hảo để theo đuổi anh ấy, khi thành công, tôi sẽ làm tặng anh một tấm bảng vàng hoàn toàn mới, cùng kích thước với tấm lần trước anh đã nhìn thấy, sau khi mọi chuyện kết thúc.]
Đọc xong nửa câu đầu, Lâm Tín nổi giận trợn mắt nhăn nhó, đến tắm mặt nạ đắp trên mặt cũng vặn vẹo theo, anh ta biết bất luận vì cái gì thì đều là cái cớ cho sự phản bội của cô ấy mà thôi! Nhưng sau khi đọc toàn bộ tin nhắn, sự tức giận của Lâm Tín đã biến mất không dấu vết, khi lúc này trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh tấm bảng vàng lấp lánh mà anh ta đã nhìn thấy mấy ngày trước trong cốp xe của Diệp Chi, Lâm Tín do dự sau đó hỏi: [Có lớn như tấm bảng vàng lần trước anh nhìn thấy không?]
Diệp Chi trả lời: [Giống hệt như thế, chỉ có chữ là khác thôi. Đến lúc đó anh muốn khắc cái gì cũng được hết.]
Mắt Lâm Tín sáng lên, anh ta lập tức đứng dậy, cởi xuống mặt nạ dưỡng da trên mặt, lời nói thay đổi 180 độ, nhẹ nhàng và điềm đạm hơn, giống như một cao thủ tình trường đang truyền đạt kinh nghiệm từng trải cho người bạn thân thiết của mình, Lâm Tín hắng giọng một cái rồi nhắn lại cho Diệp Chi.
[Tình huống như thế nào, nói cẩn thận nghe xem nào?]
Diệp Chi rất chủ động gọi điện thoại và kể tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay cho Lâm Tín nghe.
Nghe xong Lâm Tín mặt lạnh như tiền, không ngờ rằng sau nửa năm hẹn hò, anh không nhận được cuộc gọi hỏi thăm nào từ cô ấy, mà hiện tại sau khi chia tay lại được cô ấy gọi điện thoại nói chuyện, mà còn nói về chuyện cô ấy đang theo đuổi một người đàn ông khác mới ghê chứ!
Đặc biệt hơn là khi nghe được cô ấy cố ý mua một căn biệt thự để tiếp cận người đàn ông đó, trong lòng Lâm Tín càng cảm thấy ghen tị vô cùng.
Tôi và anh ta thì khác nhau bao nhiêu? Cho dù anh ta có đẹp trai hơn tôi thì sao? Anh ta biết chìu chuộng phụ nữ không? Anh ta biết nói lời ngon tiếng ngọt không?
Đúng là người giàu thật phiền phức! Tiền nhiều để làm gì?
"Anh cảm thấy vì cái gì mà đột nhiên anh ấy muốn cùng tôi vạch rõ ranh giới?” Diệp Chi rất khó hiểu hỏi Lâm Tín.
“Có ai được tặng một con bù nhìn bằng bông mà thấy vui vẻ hả?” Lâm Tín trợn mắt, tất nhiên đây không phải là chuyện của anh ta mà là chuyện của Diệp Chi, nên cần gì phải nói vòng vo, cứ đi thẳng vào vấn đề là được. Đồ giàu có còn keo kiệt!
“Anh ấy có vẻ rất thích hoa, tôi nghĩ sau này có thể sẽ trồng hoa ở sân trước.” Diệp Chi cảm thấy mình đang tưởng tượng trước về tương lai tươi đẹp, “Có thể cắm một con bù nhìn trong sân để ngăn cản chim chóc đến phá.” Mà điều quan trọng nhất đó là một cặp, một con là anh ấy và một con là tôi!
“Sến sẩm quá, thời đại gì rồi mà còn lãng mạn đến lãng xẹt. Tặng quà đắt tiền vào, càng đắt tiền càng tốt!” Lâm Tín rất thẳng thắn, “Kén cá chọn canh, ki bo như vậy thì đừng yêu nữa.”
Diệp Chi bối rối, “Nhưng tôi đã tặng anh ấy một chậu hoa bằng ngọc bích có giá 500 triệu, anh ấy cũng không thích."
"Bao nhiêu?" Lâm Tín bị sốc hét lên.
“500 triệu.” Diệp Chi nghĩ một lúc, “Ồ, có lẽ nó không đáng giá nhiều tiền như vậy.”
Lâm Tín, “…” Sau khi hẹn hò được nửa năm, tôi thậm chí còn không có một món quà trị giá 1 triệu nữa đó!
Lâm Tín nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng cũng nghĩ đến việc nhất định phải lấy được tấm bảng vàng, vì vậy anh ta bất đắc dĩ đưa ra lời khuyên cho Diệp Chi, Lâm Tín hỏi, "Nhà anh ta có giàu không?"
"Chủ tịch tập đoàn ô tô Thiên Tân Auto, công ty kinh doanh sản xuất ô tô lớn là ba anh ấy." Diệp Chi suy nghĩ và nói.
“Vậy thì anh ta không thiếu tiền, cho nên em không hấp dẫn được anh ta?” Trong lòng Lâm Tín cười hả hê, không ngờ một ngày tổng giám đốc Diệp Chi cũng gặp tình huống khó khăn như bây giờ.
"Vậy tôi nên làm gì?" Diệp Chi nghiêm túc hỏi.
“Đeo bám người ta quá chặt cũng không được.” Kỳ thật Lâm Tín chưa từng theo đuổi người khác, anh ta luôn là người bị theo đuổi trước vì bề ngoài đẹp trai của anh ta, “Trước tiên, nhất định phải thân.”
“Tại sao phải thân?" Diệp Chi suy nghĩ một lúc, cô nhận ra mình chỉ muốn ở bên Thiên Vũ mỗi ngày mà không biết nên làm thế nào thân thiết hơn với anh ấy.
"Hai người hiện tại đã là hàng xóm, ngày mai khi gặp mặt nhau thì đừng vội chào hỏi." Lâm Tín tự tin nói, "Nếu gặp mặt cứ phớt lờ coi như không nhìn thấy, như vậy nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của anh ta."
Diệp Chi nghi ngờ, "Thật sao?"
Lâm Tín khịt mũi, "Không tin thì thôi."
Diệp Chi nghiêm túc nói, "Vậy ngày mai tôi sẽ thử."
"Tốt nhất là em nên đặt cọc cho anh trước. Chúng ta đã chia tay rồi thì nên sòng phẳng sẽ tốt hơn.” Lâm Tin không hề che giấu lòng tham tiền của mình.
“Được, nếu thật sự có hiệu quả, tôi sẽ trả tiền cho anh, trước tiên sẽ gửi cho anh một ít.” Diệp Chi cúp điện thoại, lập tức chuyển tiền cho Lâm Tín.
Lâm Tín nhận được ba triệu, nhiều hơn số tiền anh ấy nhận được khi hẹn hò với cô trong nửa năm qua! Mặc dù số tiền này không là gì, nhưng có vẻ như một cánh cửa mới đang dần mở ra trước mắt Lâm Tín.
Cầm điện thoại trong tay, Diệp Chi nhấp vào Zalo của Thiên Vũ, do dự một lúc lâu, cuối cùng chấp nhận số tiền anh đã chuyển cho mình.
Cũng được, xem như tiền cưới, dùng để mua chăn bông cho tương lai, loại lớn dành cho hai người!