Để thực hiện nguyên tắc thờ ơ nhưng âm thầm tiếp cận và trở nên thân thiết mà Lâm Tín đã nói, sáng ra Diệp Chi đã dậy sớm chạy thể dục quanh biệt thự mười lần đợi Thiên Vũ thức dậy đi ra ngoài. Khi nhìn thấy Diệp Chi, Thiên Vũ vẫn như ngày thường lãnh đạm. Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào mi mắt cũng không cách nào làm băng tuyết tan đi. Dáng vẻ Thiên Vũ lúc này vô cùng đĩnh đạc, ngũ quan tao nhã rõ ràng, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mắt sắc dài, hốc mắt nông khiến cho ánh mắt anh càng thêm phần thâm thúy, mà đồng tử đen như mực lại khiến cho phần thâm thúy này thêm một chút nhẹ nhàng pha chút ngây ngô. Đôi môi gợi cảm không thường mang theo ý cười, dù cho có cười cũng không khiến người khác cảm nhận được sự sắc sảo từ nụ cười đó. Diệp Chi nhìn ra Thiên Vũ là dạng người không thể đùa bỡn, anh ấy vô cùng lạnh lùng như lý trí, tuy có vẻ ngoài anh tuấn nhưng lại rất ít nghiêm nghị, nếu có thể làm anh ấy cười thì thế nào nhỉ? Chắc còn đẹp hơn bây giờ gấp trăm lần.
Vừa nhìn thấy anh, tim Diệp Chi bắt đầu đập thình thịch, cô không kìm được mà muốn tiến lên chào hỏi Thiên Vũ, nhưng lại nhớ tới kế hoạch "thờ ơ lạnh nhạt" mà Lâm Tín đã nói tối qua, cô cố nén tâm tình xuống sau đó quay mặt đi, lại tiếp tục chạy lon ton quanh nhà.
Hai người giống như người xa lạ, không ai lên tiếng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước, cuối cùng lướt qua nhau.
Điều này như thế là đủ với cả hai sao?
Họ vừa đi ngang qua nhau, Diệp Chi vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn bóng lưng Thiên Vũ. Anh ấy có một vòng eo cân đối và đôi chân dài, thẳng, rất đẹp. Cô nhớ rõ ngày hôm đó trong phòng của khách sạn, Thiên Vũ ngồi phịch xuống giường, gầy yếu và xanh xao, hai gò má đỏ bừng. Tay cô bị anh nắm chặt đến mức như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, bởi vì bàn tay trắng nõn gầy gò gần như trong suốt của anh rất giống bị ngâm trong nước, đường gân guốc trên mu bàn tay đều lộ rõ qua lớp da mỏng.
Diệp Chi theo bản năng nhìn theo đầu ngón tay phải của Thiên Vũ, đột nhiên cô phát hiện đầu ngón tay phải của anh có chỗ không đúng, giống như có vảy máu vừa mới lành.
Với những ngón tay mảnh khảnh như thế lại có thể bị tổn thương một lúc cả bốn ngón tay, thật khó khi không nghĩ về những gì anh ấy đã làm để gây tổn thương đến thân thể của mình. Có rất nhiều chuyện Diệp Chi rất muốn hỏi Thiên Vũ, nhất là về vấn đề tâm lý bất thường của anh, nhưng hiện tại cô lại không muốn hỏi cũng không đào sâu vào quá khứ nếu anh ấy không muốn nói.
Mặc kệ, cái gì mà thờ ơ? Cái gì mà phớt lờ lạnh nhạt? Tôi thật sự không thể lạnh lùng không quan tâm bạn trai khi anh ấy bị thương như thế được.
Có kiểu vừa thấy đã chung tình, cũng có kiểu vừa thấy đã ghét. Với Diệp Chi lại là kiểu đầu tiên.
Diệp Chi nhịn không được, cô quay người đuổi theo kéo tay Thiên Vũ lại.
"Đợi đã."
----------------
Thiên Vũ vừa đi ra khỏi cổng biệt thự liền nhìn thấy Diệp Chi hình như mới chạy bộ buổi sáng trở về. Đêm qua anh đã chuyển tiền cho cô, nên cũng không muốn hai người gặp nhau sẽ ngượng ngùng khó xử. Vì vậy, Thiên Vũ chỉ dám liếc nhìn Diệp Chi một cái rồi quay đi, đối phương hiển nhiên cũng đã hiểu ý tứ của tin nhắn tối qua nên đã đáp lại bằng cách không nhìn thẳng mà chỉ thoáng quá.
Hai người lướt qua nhau không một tiếng động.
Thiên Vũ cụp mi, yên lặng đi về phía trước.
Những tán lá rậm rạp của cây long não bên đường đổ bóng lớn xuống mặt đất, anh bước từng bước chậm rãi giống như đi vào vực sâu tăm tối. Chỉ có bản thân anh mới hiểu bóng tối ở đây có ý nghĩa gì, nhưng mới đi nửa bước, đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
“Chờ một chút.”
Vốn là người xa lạ nhưng Diệp Chi không biết vì sao lại chạy tới. Thiên Vũ quay đầu, anh ngước mắt nhìn cô gái đứng đối diện mình, mặt cô sạch sẽ không một giọt mồ hôi, bộ quần áo thể thao màu xanh lam cô đang mặc là tối hôm qua mua ở siêu thị, mùi bột giặt cũng đã thay đổi. Đó là loại hoa oải hương phổ biến nhất, mua cùng một loại tối qua với anh. Điều duy nhất không thay đổi là cô ấy đã cho anh một cảm giác xâm lấn vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mặt anh, sự hiện diện của những thứ khác xung quanh sẽ bị giảm đi sức ảnh hưởng, điều này khiến Thiên Vũ mất bình tỉnh và cảm thấy luống cuống, đầu vẫn chưa kịp nhảy số, ý nghĩ đầu tiên đó chính là cô ấy đang muốn làm gì…
Anh cố gắng rút cánh tay ra, nhưng ngay lập tức bị giữ lại.
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Chi nhíu mày, trực tiếp kéo tay phải của Thiên Vũ rồi cúi đầu nhìn.
Cô có thể nhìn thấy móng tay của anh được cắt tỉa cẩn thận, nhưng trên đầu ngón tay đều bị thương, thậm chí móng tay của ngón áp út còn nứt ra một lỗ giống như đã dùng hết sức túm lấy nơi nào đó để bám víu. Lẽ ra anh ấy nên bôi thuốc, vì vết thương trên đầu ngón tay không được vệ sinh sát trùng nên hiện tại đã chuyển sang màu đỏ thẫm, còn có vết máu đã đông cứng.
Diệp Chi không hỏi tại sao Thiên Vũ bị thương, cô chỉ lẩm bẩm nhỏ giọng giống như đang nói một mình, “Ngón tay bị thương, không bôi thuốc sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả điều chế nước hoa.”
Ánh mắt Thiên Vũ vẫn lạnh lùng nhưng nội tâm dạy sống, cô ấy đang nắm tay anh. Sau một lúc sững sờ, Thiên Vũ trầm mặc, anh không muốn Diệp Chi can thiệp vào cuộc sống của mình. Huống hồ cô ấy đã có bạn trai rồi, quan tâm đến một người đàn ông khác sẽ không tốt cho chuyện tình cảm của cô ấy. Chỉ là khi anh bắt gặp đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp như thủy tinh của cô thì không thể nào cưỡng lại được. Anh cứ thế đứng yên, Diệp Chi lập tức nắm lấy tay anh kéo đi, cô kéo anh đi tới một hiệu thuốc gần đó, vừa đi cô vừa nói nhanh để đánh lạc hướng suy nghĩ của Thiên Vũ.
"Giúp đỡ lẫn nhau là đức tính cần thiết giữa những người hàng xóm, mới có câu ‘tình làng nghĩa sớm’ là vậy. Hơn nữa, ông Trần là bạn tốt của em, con của bạn cũng như bạn của mình. Cho nên em phải quan tâm đến anh nhiều hơn." Như thế này có phải là chủ động quá không nhỉ? Thôi kệ đi.
Thiên Vũ không hiểu cô ấy đang nói cái gì! Gì mà bạn tốt, rồi con của bạn cũng là bạn của mình. Anh rối lắm trước những lời luyên thuyên của Diệp Chi nên vẫn im lặng không nói gì.
Diệp Chi lại nghiêm nghị nói, "Thiên Vũ, với tư cách là người có kinh nghiệm, em phải nói với anh, đừng nhìn vết thương nhỏ mà xem thường, chờ đến khi vết thương trở nặng sẽ rất khó chữa lành. Bàn tay là bộ phận quan trọng, nếu tay bị thương thì chắc chắn sẽ không thể làm được chuyện gì hết."
Hiệu thuốc cách biệt thự một góc đường, lúc đầu Thiên Vũ chỉ muốn đi tới ngã tư rồi đón taxi đến Ranshan, nhưng sau khi nghe Diệp Chi nói vài câu, anh đã đi theo cô tới hiệu thuốc lúc nào không hay biết.
“Chúng tôi mua thuốc, tay anh ấy bị thương.” Diệp Chi nắm tay Thiên Vũ đưa cho dược sĩ ở hiệu thuốc xem.
Sáng sớm mới đến chỗ làm nên dược sĩ còn mơ màng mơ màng, nhưng nhìn thấy hai người vội vàng đi vào thì khuôn mặt liền bừng tỉnh.
Dược sĩ nhìn các ngón tay của Thiên Vũ, lập tức kêu lên, "Làm sao lại bị thương thế này?"
Dược sĩ vội vàng xoay người mang iodophor, băng gạc, thuốc chống nhiễm trùng đến, "Cô bôi thuốc cho bạn trai trước đi, sau đó băng bó lại để tránh bị nhiễm trùng."
Diệp Chi vội vàng gật đầu, "Được."
Thiên Vũ chưa từng gặp qua người nào lạ lùng như Diệp Chi, vì vậy anh nhìn cô nhắc nhở, "Em có bạn trai rồi đó!"
Anh thật sự không muốn tìm hiểu lý do đối phương tiếp cận mình là có ý tứ gì, và cũng không hiểu sao cô ấy vẫn thân thiết với anh khi đã có bạn trai rồi.
Thiên Vũ đứng nhìn cô thoa thuốc cho mình, Diệp Chi ngạc nhiên khi nghe anh nói điều này, vội ngẩng đầu lên hỏi, "Ai có bạn trai? Em hả?"
Diệp Chi vội vàng giải thích với anh, "Phải, nhưng ngày hôm qua em và anh ta đã chia tay rồi, hiện tại em là người phụ nữ độc thân cô đơn, rất đáng thương hại!"
Thiên Vũ nhìn Diệp Chi, muốn bật cười nhưng lại không thể cười trước mặt cô ấy, ánh mắt của cô quá trong trẻo và thuần khiết, hành động cũng rất bình thường.
Nhưng vì sao lại chia tay với bạn trai, hay lý do là vì anh mà ra?
Thiên Vũ còn chưa kịp rút tay về, tựa hồ đã đoán được động tác kế tiếp của anh, nên Diệp Chi nói trước, "Anh không thể tự mình băng bó được đâu, trước khi đi làm nên để em băng bó cẩn thận cho anh đã.”
Băng gạc được buộc rất mỏng, không ảnh hưởng đến hành động của năm ngón tay.